Nàng bay người lên, đưa tay cẩn thận đem dây mây quấn bên trên gạt đi. Bàntay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mơn trớn trên hai chữ ‘Đạp Vũ’, thoáng chốc muônvàn ký ức chợt ùa về trong tâm trí.
Sư phụ, thì ra người đối với nàng có tâm tư như vậy.
Kiếp sau nàng độ cho ta, có được không?
Bất quá chỉ mới hơn năm năm, Đạp Vũ Thần phủ này đã giống như không có lấymột bóng người, không một chút hơi thở. Cửu Kiếm từng báo cáo với TứcMặc Ly, nói Đạp Vũ Thần quân ở lục giới đã không còn chút khí tức cũngnhư dấu vết.
Duyệt Nhi chỉ thoáng do dự rồi liền kéo Hốt Hốt đạp bước đi vào. Vào cửachính là thềm đá thông đến chính điện, lơ lửng trên mặt hồ mênh môngrộng lớn, kiên cố vững chắc, phủ đầy rêu xanh và dây leo. Bồng bềnh trên mặt hồ đều là hoa cỏ đã héo rũ, chỉ còn lại vài đóa hoa sen rực rỡ.
Đạp Vũ sư phụ thích nhất là chăm sóc hoa cỏ, ngâm thơ đối câu, có thể tưởng tượng năm đó Đạp Vũ Thần phủ này có cảnh tượng thế nào, mà hiện giờ đãhoang tàn tiêu điều thế này, Duyệt Nhi nhìn mà ánh mắt ngập tràn chuaxót.
Duyệt Nhi kéo Hốt Hốt, định đạp lên thềm đá nhưng bị Hốt Hốt giữ lại: “Mẫuthân….Con cảm thấy trên mặt hồ có gì đó không ổn, chúng ta đừng qua, cóđược không?”
Hốt Hốt có dị năng mà người khác không có, tỷ như bất luận là kết giới thếnào đi nữa, ở trước mặt nhóc đều là ‘thùng rỗng kêu to’, đồng thời cómột loại trực cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063997/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.