Tức Mặc Ly ôm người lớn, dắt theo người nhỏ, đặt lên băng ghế rồi lại vỗ vỗ trấn an cả hai, quay người đi làm chút gì đó ngon ngon cho hai người.
Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn Hốt Hốt trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Con vì sao không phải hổ con?”
Hốt Hốt cũng đáng thương nhìn lại Duyệt Nhi: “Mẫu thân, người ghét con không phải là hổ ư?”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Duyệt Nhi thấy Hốt Hốt đáng yêu vô cùng,nhịn không được đưa tay ra ôm lấy, hôn một cái rồi buồn buồn nói: “Không có ghét Hốt Hốt.”
Hốt Hốt nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của mẫu thân gần ngay trong gangtấc, đôi mắt to tròn lúng liếng vừa đảo tròn, đưa ra chủ ý: “Mẫuthân………..”
“Hửm?”
“Liệu có phải phụ thân gạt người không? Nói con là hổ?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Không ngờ con không phải……” Giọng nói ngọt ngào mềm mại tràn đầy thất vọng.
Hốt Hốt ở trong lòng nàng cọ cọ: “Vậy chúng ta chẳng phải là nên trừng phạt phụ thân sao?”
“Hả? Phạt thế nào?”
“Chúng ta cùng lén ra ngoài chơi, được không?”
Duyệt Nhi nhìn Hốt Hốt, rõ ràng đối với đề xuất này có chút động tâm. Từ saukhi có em bé, nàng đã chẳng thể lại ra khỏi dãy núi Lạc Thủy, chỉ nói:“Nếu bị phụ thân con tóm được, mẫu thân sẽ rất thảm……..” Vừa nghĩ tớihình phạt của Tức Mặc Ly, trái tim của cô hổ nhỏ Duyệt Nhi liền run rẩy.
Hốt Hốt vỗ vỗ ngực, cười đáp: “Không đâu! Hốt Hốt bảo vệ mẫu thân!”
Duyệt Nhi nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063996/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.