Bàn tay Duyệt Nhi cẩn thận nắm lấy, một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn vếtthương trên đó, lệ trong mắt lại nhanh chóng trào lên, chỉ là kiên cường quyết không rơi xuống.
Nàng duỗi tay đem chiếc túi gấm trên cổ mở ra, lấy ra bùn hoa bên trong.
Nàng sáng sớm liền cùng Sở Từ đi đến Vụ Hoa sơn hái dạ lương hoa trải quatuyết lạnh nở rộ lúc sáng sớm, cất vào trong túi càn khôn, kế đó chạytới dòng sông bên cạnh tạo thành từ tuyết tan, để nước đem cánh hoa biến thành bùn, lại mang trở về.
Nàng để bùn hoa nhẹ nhàng thoa lên tay Tức Mặc Ly, không bỏ sót một đầu ngón tay nào, ngay cả một chút kẽ hở cũng thoa đầy bùn hoa, rất lâu sau đó,mới sững sờ nâng tay y lên phát ngốc.
Đôi bàn tay tựa ngọc tạc, đã từng nhẹ nhàng xoa nắn tai nàng,rửa mặt cho nàng, thay y phục, mang giày cho nàng… Chính vì sựtùy hứng của nàng, nên bây giờ vết sẹo chằng chịt.
Con người phong hoa tuyệt đại, đã từng ôm nàng vào lòng, thay nàng chắn mưa che gió, bất luận là khi nào, cũng sẽ dịu dàng gọimột tiếng ‘Duyệt Nhi’…Chính vì sự tùy hứng của nàng, nên hiện giờ đã ngủ mãi không tỉnh.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ không tùytiện làm càn như vậy nữa, sẽ nhất định ngoan ngoãn nghe lờichàng, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng.
Qua một lúc lâu, Duyệt Nhi mới lấy lại tinh thần, thấy thời giancũng đã được rồi, liền đem bùn hoa trên tay y rửa sạch, đưa taytriệu tới chậu ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063978/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.