Cho dù y không có tu vi chỉ với một chiêu thôi đã tiêu diệt tứ đạiThiên thần như Lạc Thủy Thần quân, nhưng nếu cùng đám người Cửu Kiếm từng người từng người một so chiêu thì vẫn không lo ngạigì, có điều nếu cả đám Cửu Kiếm cùng xông lên thì…
Duyệt Nhi cũng dương dương đắc ý nhìn y, triệu ngọc liên đến, ngồilên đó rồi lắc la lắc lư hướng bên ngoài rời đi, đám Cửu Kiếmbên môi cũng đều là ý cười, vội vàng theo sau.
Còn chưa cách Vạn Lý lâu một quãng xa thì một nam tử tuấn dật ởphía đối diện đã bay tới, sở dĩ Duyệt Nhi còn cảm giác ydùng từ ‘tuấn dật’ để hình dung, là bởi vì dáng vẻ Tây Tiêuvà Đông Khải quả thực khá giống nhau…
Duyệt Nhi run run dừng ngọc liên, không rõ y sao lại chặn trước mặt mình.
Nam tử kia ăn vận cũng giống Đông Khải, thế nhưng Duyệt Nhi cũngkhông nhận nhầm…Ài, vì Đông Khải thần quân đại nhân đang ở ngayđằng sau nàng, bộ dạng nhất định muốn nhìn nàng đi xa.
Nam tử ấy gặp Duyệt Nhi, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, vẫn đáng yêu xinh đẹp như thường ngày…”
Duyệt Nhi khó hiểu: “Ông là?”
Nam tử có chút không nhịn được, cười bảo: “Tại hạ Tây Tiêu, làngười ở Tây Tiêu chi cảnh thường nói chuyện với cô nương.”
Trái tim Đông Khải giật thót, gã này vậy mà lại nhanh chân đếnthế, đã có giao tình với tiểu cô nương? Làm sao mới được đây?
Tây Tiêu tiến lên trước cười bảo: “Duyệt Nhi cô nương, liệu có thể đến Tô nhục nhục tửu lâu nói chuyện?”
Y vốn chần chừ đã lâu, từ trên người Lạc Thủy Thần quân muốnlấy Đế vương châu? Vậy khẳng định chính là không cần mạng nữarồi. Lạc Thủy Thần quân mặc dù là Thần quân trẻ nhất tronglịch sử, nhưng tu vi lại khiến cả y và Đông Khải – nhị vị thầnquân hơn hai mươi vạn tuổi phải toát mồ hôi. Chẳng dễ gì mớinghe nói Lạc Thủy Thần quân bị trọng thương ngủ say, y thấy Đông Khải không có động tĩnh gì, liền cũng im hơi lặng tiếng.
Không ngờ hôm nay y vừa thức dậy liền nhận được tin Đông Khải hẹnDuyệt Nhi đến Vạn Lý lâu bàn bạc, lập tức trong lòng hết sứchối hận. Nếu y trước đó gặp gỡ, đoán chừng Duyệt Nhi tiểu cônương sớm đã đem Đế vương châu giao cho y! Vì vậy mới như thiêunhư đốt chạy tới gặp Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi lắc đầu: “Ta vừa mới cùng Đông Khải Thần quân ăn no rồi.”Lỗ tai nhỏ cong cong, cho thấy coi như thỏa mãn.
Tây Tiêu đắc ý quay đầu, đối diện với ánh mắt muốn xuyên thấu ycủa Đông Khải, tức thì uất khí mấy vạn năm qua nháy mắt liềnkhông còn chút gì, biến mất một cách rất chi là triệt để.
Nhị vị thần quân hơn hai mươi vạn tuổi thế nhưng chưa từng nghĩ qua, tiểu tử hổ mấy trăm tuổi này thế nhưng cũng không dễ lừagạt.
Tây Tiêu bước lên con đường trước đó của Đông Khải…
Một canh giờ sau…
Tây Tiêu uống hớp trà, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương nghe rõ rồi chứ?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Ừm.” Đôi mắt to không hề chuyển động.
Tây Tiêu thấp thỏm, lại cười càng sáng lạn: “Vậy cô thấy sao?”
Đôi mắt to như hạt châu chuyển sang phía y, lại quay trở về: “Không cho.”
Tây Tiêu:…Hãy còn định nói thêm chút nữa, Duyệt Nhi đã bất mãn liếc y, nghiêm túc nói: “Nghe diễn!”
Sau đó…chính là không có sau đó.
………………………………….
Ngã trái ngã phải lại mất không biết bao nhiêu thời gian, Duyệt Nhi dùnglinh lực nâng Tức Mặc Ly trong ngọc trì, một bức mỹ nam tử lõathể xuất dục đồ liền xuất hiện ngay trước mắt, ngay cả cô hổnhỏ ngây thơ cũng nhịn không được mà đỏ mặt, tim đập thìnhthịch, vội vàng mặc y phục chỉnh tề vào cho y rồi mới nhẹnhàng để y trở lại giường.
Duyệt Nhi trái sờ sờ, phải vuốt vuốt, có chút yêu thích đến độ không nỡ buông tay. Mấy năm qua khi nàng thoa bùn hoa cho y, tình cờphát hiện có dấu hiệu cử động, theo lý mà nói chính là đã sắp tỉnh lại, nhưng vì sao hiện giờ một chút động tĩnh cũng không có. Ngay cả Cửu Kiếm cũng nói với tu vi như vậy của Tức MặcLy, nhất định không cần lâu đến thế.
Ngày tháng không có Tức Mặc Ly thì ra lại khổ sở như thế, dĩ vãngđều đã sắp phai nhòa lạnh lẽo, vậy hơi ấm phải chăng sẽ đi vào giấc mộng? Đáng tiếc là, nàng chưa bao giờ gặp được y trong mộng.
Đang lúc rầu rĩ thì tiếng trò chuyện của Cửu Kiếm và Túc Tịch ởbên ngoài thỉnh thoảng truyền tới, bất quá mới một lúc, đãnghe thấy tiếng Cửu Kiếm ở bên ngoài điện: “Duyệt Nhi cô nương,Đông Khải Thần quân đến rồi…”
Duyệt Nhi cúi đầu cắn cắn làn môi mỏng gần kề ngay trước mắt rồivội vàng hướng bên ngoài điện chạy đi, cười nói với Cửu Kiếmvà Túc Tịch: “Hai mươi năm trước chẳng phải y và Tây Tiêu Thầnquân đã nói không tới gặp ta nữa sao?”
Cửu Kiếm lắc đầu: “Y hiện giờ đang ở trong điện trước núi đợi cô nương.”
Duyệt Nhi lắc đầu, bay đến ngồi trên tàng cây, đem Sở Từ ôm vàolòng, vuốt ve bộ lông vũ đỏ rực của nó: “Không gặp. Trong lòng ta có cảm giác, Mặc Ly sắp tỉnh lại rồi.”
Cửu Kiếm và Túc Tịch đưa mắt nhìn nhau, Duyệt Nhi cô nương hơn nămmươi năm trước cũng đã nói vậy, tiếc là đến tận bây giờ chủthượng vẫn chưa hề tỉnh lại. Có điều nghĩ là nghĩ thế, nhưngCửu Kiếm vẫn hướng bên ngoài bay đi báo một tiếng.
Bất quá một lúc, Cửu Kiếm lại trở về: “Đông Khải Thần quân nói… Y mấy năm nay âm thầm hành tẩu lục giới, thu thập được không ítđồ chơi vui…” Ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt to tròn trong suốtsáng rỡ của Duyệt Nhi không chút chuyển động đợi nàng nóihết, Cửu Kiếm biết Đông Khải Thần quân lần này dùng đúng cách rồi.
Tô nhục nhục tửu lâu.
Duyệt Nhi ăn uống no nê, nhìn dáng vẻ bình tĩnh đến độ không thểnào bình tĩnh hơn của Đông Khải Thần quân ở bên cạnh, trong lòng có chút không yên, nói: “Đông Khải Thần quân, Đế vương châu tasẽ không đưa cho ông.”
Đông Khải rất hòa nhã: “Ừ, ta biết.”
“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, được không?Ta không chịu nổi đâu.” Cô hổ nhỏ kháng nghị.
“Hửm? Liệu có phải sắp chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu và vẻ ngoàituấn tú của ta hay không?” Đông Khải mừng thầm, nếu như mỹ namkế thành công, vậy thì cảm giác thành tựu khi y sống hơn hai mươi vạn năm sắp đạt tới đỉnh điểm rồi ấy.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi nhìn y, lấp la lấp lánh, thuần lương đáng yêu nói không nên lời, thanh âm dịu dàng ngọt ngào, nói:“Ông nhìn ta như vậy, ta rất muốn…”
Đông Khải nhiệt huyết dâng tràn, sốt ruột nói: “Rất muốn thếnào?” Nhào tới? Chòng ghẹo? Mỵ lực của nam thần được xếphạng ở Thần giới của y vào thời khắc này sắp bùng phát ư? Ánh mắt Đông Khải lượn lờ trên gương mặt Duyệt Nhi, lại nhìn nhìnngay trước ngực nàng, uầy, không tệ…
Nháy mắt một thùng nước tuyết so với dãy núi lạc thủy còn lạnhlẽo hơn tưới xuống, Đông Khải tức khắc chỉ cảm thấy sốngchẳng có gì lưu luyến.
Y đờ đẫn một lúc lâu, Duyệt Nhi thong thả đút chút tiên quả cho Sở Từ, ây da, cũng không tồi, rất tươi.
Một lúc sau, sau khi Đông Khai chia buồn với mỵ lực nam thần củamình xong, y quyết định đem trọng điểm của mình đặt vào sựnghiệp, gượng cười nói: “Duyệt Nhi, cô nương không đưa Đế vươngchâu cho ta?” Duyệt Nhi không chút ngoài dự đoán, gật đầu.
Đông Khải nhìn Cửu Kiếm và Túc Tịch ở bên ngoài đã chẳng thểđộng đậy, không ngừng dùng ánh mắt đem y chém nghìn đao vạnnhát mà nhìn y thì trong lòng sảng khoái, cười bảo: “Vậy ta chỉcó thể cướp thôi!”
Duyệt Nhi phẩy phẩy tay, bên cạnh không một ai, lại phẩy phẩy tay, bêncạnh vẫn không có ai, vội vàng quay đầu nhìn, nhưng thấy CửuKiếm và Túc Tịch đã không thể nào cử động…Vội quay đầu gấpgáp nói: “Đông Khải Thần quân, ông làm gì vậy?”
Đông Khải vươn tay ra, chậm rãi đến giữa trán Duyệt Nhi. Vật như Đế vương châu bình thường đều cất trong nội đỉnh, nếu như muốn thulấy thì chỉ có thể thông qua mi tâm để triệu hoán. Đông Khải có chút kích động, Đế vương châu cùng với truyền thừa của TửDao, hơn hai mươi vạn năm cô tịch này của y, rất nhanh thôi sẽ trở nên viên mãn, thấy Duyệt Nhi có hơi run rẩy thì cười nói: “Đừng sợ, ta cũng vẫn luôn xem cô như một đứa trẻ mà đối đãi, chưatừng có suy nghĩ khác…A!!”
Y trừng to mắt, nhìn dáng vẻ Duyệt Nhi đáng yêu đang cười tủmtỉm ngay trước mắt, lý nào còn chút đáng thương run rẩy vừarồi, tiếc là vật kia vào miệng liền tiêu hóa, sớm đã bị nuốt xuống, vội sốt ruột nói: “Cô cho ta ăn cái gì?”
“Ta dù gì cũng là Uy Vũ đại tướng quân khí phách nhất trong lịch sử Tiên giới, hắc hắc, ông cho rằng cứ như thế mà chế ngựđược ta? Thứ ta cho ông ăn chính là ám khí của ta!”
Đông Khải nhíu mày, ám khí gì lại có thể ăn được, y thế nhưng chưa từng nghe qua.
“Triền miên đan- lục giới xưng là còn mạnh hơn một đêm bảy lần, ôngliệu có từng nghe qua? Ám khí của ta chính là do Lạc ThủyThần quân chỉ dạy.”
Đông Khải chỉ thấy toàn thân bị một ngọn lửa từ từ thiêu đốt,nóng vô cùng, nhưng chết vẫn còn muốn mặt mũi, cười nói:“Chẳng lẽ Lạc Thủy Thần quân ngủ say lâu như vậy, bé cưng, cômuốn cùng ta có một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi?”
Duyệt Nhi nhíu mày: “Ta có nhân duyên với Mặc Ly, với ông thì không.”Nghĩ thấy cô hổ nhỏ cũng không hiểu nhân duyên mong manh ngắnngủi nghĩa là gì.
Đông Khải càng lúc càng không chịu được, gương mặt tuấn dật đỏbừng, quả nhiên mỵ dược gì đó thực sự khá lợi hại, thời gian bất quá mới một chung trà đã khiến thần quân thanh tâm quảdục, không gần nữ sắc như y trái tim nhộn nhạo không thôi. ThấyDuyệt Nhi càng cười đến là rạng rỡ, Đông Khải mới hiểu tiểu cônương này cũng không dễ chọc, nơi đây cũng không nên ở lâu, gượng cười nói cáo từ rồi liền chuẩn bị từ bên cửa sổ phóng đivề phủ đệ tìm đan dược.
Thế nhưng tóc dài của y đã bị kéo lại, Đông Khải quay đầu, đối diệnvới gương mặt khả ái ngập tràn ý cười của Duyệt Nhi: “ĐôngKhải Thần quân phải chăng muốn đi Hợp Hoan lầu tìm cô nương?”Vừa nói hai luồng ánh sáng đã bắn ra, pháp thuật giam cầm Cửu Kiếm và Túc Tịch liền được giải trừ, Đông Khải tức thì càngkinh ngạc, tiểu cô nương này có thể giải bỏ pháp thuật của y,tu vi nàng ta như thế!
Chỉ nghe thấy Duyệt Nhi quay đầu cười nói với Cửu Kiếm: “CửuKiếm, phương pháp tỷ nói thật sự rất vui, chúng ta hiện giờcũng đi Hợp Hoan lầu dạo thử, có được không?”
Túc Tịch vừa nghe liền quay đầu lo lắng nói với Cửu Kiếm: “CửuKiếm, cô điên rồi, thế nhưng dám dạy Duyệt Nhi cô nương mấy thứnày!”
“Không sao, các người không đi, ta dẫn Đông Khải Thần quân đi thoải mái một chút, theo đó cũng học hỏi một phen. Muộn một tí ta tựmình quay về là được rồi, mọi người đi trước đi.” Dứt lời đãkéo Đông Khải gần như không chút khí lực hướng Hợp Hoan lầu mà đi.
Cuối cùng bỏ qua nỗ lực đấu tranh của Túc Tịch, Duyệt Nhi và CửuKiếm thay nam trang, dẫn theo Đông Khải Thần quân gương mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn, hướng Hợp hoan lầu lớn nhất gần đây màđi.
Hợp Hoan lầu, người có tu vi đều biết là chốn nào, bên trong namcó nữ có, đều có thể trở thành lô đỉnh thì sẽ được giao chokhách tới thực hành song tu, có điều loại song tu này khôngphải song tu đôi bên cùng có lợi như phu thê, chốt lại, chính là lô đỉnh hết sức bi thảm, địa vị thấp kém, Hợp Hoan lầu khôngkhác gì so với thanh lâu chốn phàm gian.
Đông Khải bất đắc dĩ khép mắt: “Cô cho rằng ai cũng có thể?”
Cô hổ nhỏ không hiểu: “Ông hiện giờ khó chịu, không phải ai cũng có thể sao?”
Đông Khải thở dài, rõ ràng có chút đồng tình với Tức Mặc Ly:“Việc song tu là với người yêu mới có thể được. Ta đương nhiênkhông muốn cùng mấy…cùng nhau.”
Duyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ rất may từ sớm đã kêu SởTừ quay về dãy núi Lạc Thủy, bằng không đã làm hư y rồi. Thấy mấy nàng ấy người người đều thẹn thùng nhìn Túc Tịch vàĐông Khải, nàng móc ra một nắm vàng lá, lại cầm một tờ ngânphiếu, đặt lên bàn, chỉ vào Đông Khải Thần quân cười nói: “Aicó thể khiến y dễ chịu, những thứ này đều là của các cô.”
Dứt lời kéo Đông Khải ngồi lên giường, sau đó ngồi trên chiếc ghếbên cạnh giường, bàn tay nhỏ bé chống cằm, đôi mắt to tròn long lanh, hết thảy đều là dáng vẻ tò mò yêu thích học hỏi.
Mọi người:…
Đáng tiếc cô hổ nhỏ còn không thể như ý nguyện mở mang kiến thứcmột phen thì đã phải kết thúc chuyến du ngoạn đến Hợp Hoan lầulần duy nhất trong đời.
Cô nương xinh đẹp đầu tiên đến trước giường, Đông Khải theo bảnnăng liền tránh, lúc trò hay sắp diễn ra thì nơi chân trời kình lôi chợt lóe lên, ngay sau đó vô số ánh chớp liền giao thoagiữa không trung.
Duyệt Nhi ngạc nhiên từ bên cửa sổ nhìn ra, khắp bầu trời đều là mây tía bao phủ.
Thần giới thế nhưng cũng có mây tía phương đông1?
Nguyên văn: Tử khí đông lai: dấu hiệu của điềm lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]