Xuân đi thu đến, nơi Thần giới, dãy núi Lạc Thủy vẫn thế tuyết trắng bay bay, không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu mùa đông.
Phù Hoa sơn bên trong dãy núi Lạc Thủy, xa xa truyền đến tiếng cười ngọtngào của một tiểu cô nương khiến người nghe vui vẻ thoải mái, chỉ thấycả thể xác lẫn tinh thần đều được thanh tẩy một phen.
Một con hổ nhỏ so với bàn tay của nam tử thành niên lớn hơn một chút đang ở trên nền tuyết lăn lộn, lớp lông xù màu tím dính đầy tuyết, chạy đượcmấy bước thì quay đầu lại nhìn nhìn con chim rất đẹp lớn cỡ một con còtrắng đang đuổi theo phía sau, có điều con chim đó lông vũ đỏ rực, toànthân trên dưới đều là màu đỏ rực rỡ, trên nền tuyết trắng tinh càng trởnên tươi thắm vô cùng, nếu người có chút hiểu biết liền có thể nhìn racon chim này chính là phiên bản thu nhỏ của thần thú thượng cổ – hỏaphượng.
Con hổ tím chạy vài bước, quay đầu lại, hỏa phượng quả nhiên đang bay là đà sau lưng, vỗ vỗ đôi cánh tuyệt đẹp, rập khuôn đuổi theo. Con hổ tímbướng bỉnh dùng cái chân tròn trĩnh đá mấy cục tuyết trên nền đất, vừavặn trúng phải mắt hỏa phượng, lập tức suýt nữa thì cười đến lăn quay,thanh âm ngọt ngào mềm mại từ trong miệng con hổ tím truyền đến: “Sở Từ, ngươi thật ngốc, vậy cũng không tránh được!”
Mắt thấy hỏa phượng đã bay tới bên cạnh, đôi mắt hỏa phượng ngập tràn ýcười chăm chăm nhìn nàng. Mặc dù là hỏa phượng phiên bản thu nhỏ, thếnhưng đôi cánh so với con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063977/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.