Dưới ánh tà dương ngập tràn, tám con rồng nâng cỗ kiệu đỏ mà tới, khí thế ngập trời đó trong nháy mắt khiến những người vôtình ngẩng đầu nhìn Thần giới trên cao phải kinh hoảng…
Cho dù là Cửu Kiếm sống nơi Thần giới mấy chục năm, hơn nữa cònbiết trước kế hoạch nhưng cũng nhịn không được bị chấn độngdữ dội, chung quy tưởng tượng và chính mắt nhìn thấy thì thịgiác vẫn bị tác động một cách mạnh mẽ.
Mà Ninh Tê và Khổng Tước, đã ngớ người ra rồi.
Người không ngây ra, chỉ có cô hổ nhỏ ấy.
Duyệt Nhi ngước mắt nhìn, nói: “Mấy con rồng này dáng vẻ không được dễ thương như long đằng, rất hung dữ…”
Giọng nói vừa vặn truyền vào tai của tám con rồng đã dừng lạiphía trước Cẩm Tú lầu, nhất thời cơ thể của cả thảy tám conrồng đều run lên, tiểu cô nương này…ghét bỏ chúng nó sao? Gươngmặt ràn rụa nước mắt a…
Bát long cung kính cúi đầu, Túc Tịch và Ngưng Không đứng bên cạnhchiếc kiệu lớn màu đỏ hoa lệ tinh xảo, thu lại ánh mắt kinhdiễm, cung kính hành lễ: “Cung thỉnh Duyệt Nhi cô nương lênkiệu.”
Ba người vội vội vàng vàng lấy lại bình tĩnh, Cửu Kiếm và Ninh Tê hai bên trái phải dìu Duyệt Nhi, Khổng Tước bước theo phíasau, nhẹ nhàng thi pháp để vạt áo buông xuống…
Bàn tay Duyệt Nhi vén rèm hồng châu óng ánh tỏa sáng lấp lánhphía trước kiệu, trầm ngâm rồi nói: “Những hạt châu này cũngthật đẹp…”
Cả người cả rồng ai nấy đều lau mồ hôi, hạt châu mà nàng nói ởthần giới vô giá khó cầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063954/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.