Thứ Thiên điện so với nơi tổ chức yến tiệc tối hơn nhiều, Tức Mặc Ly phấttay đem mấy viên dạ minh châu treo bên trong điện, tức thì cũng liềnsáng như ban ngày.
Vòng qua lớp lớp bình phong cùng tầng tầng trướng rũ màn che, cuối cùng đến bên chiếc giường được trải chăn gấm mềm mại.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng tháo trang sức trên tóc chonàng, thả mái tóc dài óng mượt màu tím rồi mới ôm nàng bước đến bênngọc trì, cẩn thận rửa mặt một lúc, tháo nữ trang xuống cho nàng.
Duyệt Nhi buồn rầu nói: “Có phải sắp ăn ta rồi?”
Tức Mặc Ly kinh ngạc: “Ai nói cho nàng nghe?”
Duyệt Nhi cắn môi, sống chết cũng không bán đứng đám Cửu Kiếm.
Tức Mặc Ly ôm nàng quay trở lại giường: “Bé ngốc, không phải là ăn thịt hổ…”
Duyệt Nhi càng không hiểu, ngước mắt nhìn y, không ăn thịt hổ thì ăn gì?
Tức Mặc Ly nhìn đôi mắt to tròn mờ mịt của nàng đang nhìn mình, bắt đầu từhôm nay, mọi thứ sẽ không như trước nữa, y bất giác có chút cảm giácmãn nguyện: “Thành thân, mệt hay không?”
Duyệt Nhi nghe thấy lời này thì đã sớm vứt đi khó hiểu trước đó, đôi mắt totròn cười đến híp lại, hai lỗ tai nhỏ cũng cong cong: “Không mệt, chơirất vui, rất thích, sau này chúng ta ngày ngày thành thân đều khôngmệt!”
Tức Mặc Ly nhịn không được hôn hôn môi nàng: “Nào có mỗi ngày đều thành thân? Cả đời chỉ duy nhất một lần.”
Trong lòng Duyệt Nhi sựng lại, nhớ tới câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063955/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.