Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187
Chương sau
Mà Tức Mặc Ly ở Thần giới xa xa,cũng sớm nhận được tin từ Nam Hải truyền âm: “Lạc Thủy Thầnquân, ôm cô hổ nhỏ nhà ngài về, Nam Hải Long Vương kính bút.” Thân người Tức Mặc Ly vốn định hướng Bồng Lai đi tìm nàng độtngột chuyển hướng sang Nam Hải. Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt,nhưng giữa gian mày đã xuất hiện cảm giác được gọi là “sốtruột”. Cô hổ nhỏ này, đêm mai sắp phải đại hôn, sao lại bỗngdưng muốn rời nhà đi? Nam Hải Long cung? Long Chỉ Thủy? Nghĩ tới đây, đôi đồng tử đen láy liền trầm xuống. Duyệt Nhi đáng thương chuyên tâm giải quyết món ăn cuối cùng ngay trước mắt, hoàn toàn không ngườ Long di di của nàng sớm đãbán đứng nàng. Đợi đến khi nàng ăn no, co người trên long ỷ của Nam Hải Longvương trịnh trọng cầm bút, trịnh trọng căn dặn hậu sự. Trên trang giấy Tuyên Thành là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:Tiểu hầu, tiểu Long để cho Ninh Tê tỷ tỷ chăm sóc, Thất Mệnhthúc thúc nhờ Khổng Tước tỷ tỷ chăm lo, Tiểu Mộ để Đông HảiThái tử chiếu cố, Cửu Kiếm thì nhờ Phất Dung Ngưng Không, Tiểu Hoa và Ôn Chi Hàn chiếu cố lẫn nhau… — An bài ổn thỏa, Duyệt Nhi nhìn đám chữ viết xiêu vẹo, cóchút mơ hồ, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đúng rồi, Mặc Ly thì sao? Mặc Ly để ai chăm sóc? Cô hổ nhỏ ném bút, ở trên bàn chống má, ngây người. Nam Hải Long vương và Long Chỉ Thủy bất đắc dĩ nhìn Duyệt Nhivừa gà gật vừa ngẩn người, trong lòng thực sự vừa thương vừayêu…Quả thực không biết làm sao mới tốt. Đợi đến khi vầng trăng đã treo trên mặt biển, Duyệt Nhi vẫn không nghĩ ra Duyệt Nhi phải để cho ai chăm sóc. Nam Hải Long vương bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi, Lạc Thủy Thần quân sao lại không viết?” Duyệt Nhi mơ mơ hồ hồ đưa mắt nhìn Nam Hải Long vương một cái,lẩm bẩm nói: “Ta rốt cuộc cảm thấy, ai cũng không xứng vớiMặc Ly.” Mặc Ly là tốt nhất trong số người nàng đã từng gặp,ai cũng không xứng với chàng. Nam Hải Long vương và Chỉ Thủy nhì dáng vẻ lơ mơ lờ mờ củanàng, biết nàng đã rất rối trí, vội khuyên nàng quy về Thiênđiện ngày trước nghỉ ngơi, Duyệt Nhi thế nhưng lại không chịu,không viết xong không yên tâm đi ngủ. Kết quả là cô hổ nhỏ thề son sắt vẫn bò ra bàn ngủ thiếp đi, Nam Hải Long vương cách không nâng nàng, vừa định đem nàng quayvề nội điện ngủ thì trai nữ gác đêm bên ngoài cửa điện hấptấp vội vàng chạy vào, gò má đỏ ửng, đôi mắt càng dạt dàoxuân ý, bẩm báo nói: “Vương, Lạc…Lạc Thủy Thần quân đến rồi…” Vừa dứt lời, cửa điện đã xuất hiện một bóng dáng bạch y,rất nhanh đã bay tới, nháy mắt liền đến trước mặt Duyệt Nhi,ôm lấy Duyệt Nhi đang say ngủ, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, cô nhóc này, lúc nào cũng thích lén lút chạy đi. Nam Hải Long vương vội vàng bước lên hành lễ: “Lạc Thủy Thần quân đại giá quang lâm, không từ xa nghênh đón.” Tức Mặc Ly thản nhiên đưa mắt nhìn bà một cái, gật đầu, lại nói: “Làm rất tốt.” Khóe miệng Nam Hải Long vương co rút, đây là được khen ngợi ư?Nếu không phải ngày mai Duyệt Nhi sẽ gả cho ngài, ta có thểbáo cho ngài sao? Ít nhất cũng phải chơi đùa lâu lâu rồi mớibáo cho ngài. Ánh mắt Tức Mặc Ly lướt qua Long Chỉ Thủy, không chút biểu cảm, xoay người hướng bên ngoài điện mà đi. Nam Hải Long vương suýt nữa thì bị đông cứng, nhìn nhi tử nhàmình hãy còn chăm chăm nhìn họ rời đi, không đành lòng, nói:“Nếu đã thế, chi bằng để Hành vân ca ca của con thay con đi đi.Chuyện đau lòng không cần phải trải qua.” Long Chỉ Thủy khôi phục tinh thần, nhìn mẫu vương mình, cườinói: “Mẫu vương, con đương nhiên muốn di, người đã biết tâm tư con rồi đấy. Nên biết nhìn nàng gả cho người khác, con cũng rấthạnh phúc, cảm thấy mỹ mãn.” Nam Hải Long vương ngớ ra, không ngờ Chỉ Thủy lại có suy nghĩđộ lượng như vậy, một lúc lâu mới thở dài, nói: “Đi đi. Mangtheo số lễ vật hôm nay đã nói.” Có lẽ đôi chút cảm tình trước giờ chưa từng nói ra miệng,cũng chưa từng có người biết, chỉ nảy mầm trong tim, nhìn thấy nàng trưởng thành, nhìn thấy nàng cười vui vẻ, nhìn thấynàng gả cho người, nhìn thấy nàng hạnh phúc, sau đó y cũngcảm thấy viên mãn hạnh phúc. Duyệt Nhi ở trong ngực Tức Mặc Ly tỉnh giấc, vừa thấy Tức Mặc Ly thì người đã run lên, ngước mắt lặng lẽ đánh giá y mộtlúc, mới thấp thỏm nói: “Mặc Ly…” “Ừ.” “Mặc Ly…” “Ừ.” “Mặc Ly…..” “Ừ.” …. Duyệt Nhi xị mặt, làm sao bây giờ, Mặc Ly hình như giận rồi,hiện giờ bắt nàng về ăn sạch sao? Nàng cầm chiếc túi càn khôn nơi hông, chợt nhớ tới di chúc hãy còn nằm trên bàn ở Nam Hải Long cung, nhất thời, hối hận đan xen, hiểu rõ không muốn đemMặc Ly cho ai chiếu cố mà! Cửu Kiếm, Ninh Tê và Khổng Tước sớm đã ở Cẩm tú lầu thấpthỏm đợi, Mão Nhật Tinh quân cũng tận chức kéo vầng dương lêngiữa không trung, phía trước người họ còn có Túc Tịch và Ngưng Không đang đứng, giờ phút này mặt mày căng thẳng. Hôm nay là đại hôn đã chuẩn bị một thời gian dài, nếu khôngtìm được Duyệt Nhi cô nương, chẳng phải thành công dã tràngrồi? Duyệt Nhi cô nương, cũng tùy hứng quá rồi, sao không nói khôngrằng lại lén lút chạy đi cơ chứ? Để chủ thượng và cả đámbọn họ sốt ruột quá đi! Cô nhóc này… Chỉ thấy nơi chân trời xa xa xuất hiện một chấm đen, đến gần, mọi người đều thở phào, coi như tìm về được rồi. Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi trực tiếp bước vào Cẩm Tú lầu. Duyệt Nhi hơi lo âu: “Hôm này phải làm gì?” Sao ai nấy đều có dáng vẻ nghiêm trọng thế. Tức Mặc Ly ôm nàng đến bên ngọc trì sau bình phong, mới nói:“Thành thân.” Ngón tay thon dài cởi y phục nàng, mới ôm lấynàng đặt vào làn nước ấm trong hồ. “Thành thân?” Sau khi thành thân, chủ thượng sẽ ăn sạch Duyệt Nhi cô nương… Cơ thể Duyệt Nhi run rẩy, Tức Mặc Ly giữ nàng lại, nhẹ nhàngdùng khăn gấm lau cho nàng, hơi nghi hoặc: “Sao vậy?” Không đồngý? Cô hổ nhỏ ban đầu không phải là nói muốn cướp y về làm áp trại tướng công sao? Gương mặt Duyệt Nhi dưới hơi nước thơm hoa đỏ bừng, vội lắc lắc đầu: “Không có gì, không có gì.” Tức Mặc Ly nghe thấy, ngón tay thon dài vẫn lặng lẽ giúp nànglau người. Đợi đén khi thật vất vả ôm nàng dậy, mặc y phụcvào cho nàng, mới đặt nàng trước bàn trang điểm tinh xảo bêngiường. Bàn trang điểm dường như trước giờ chưa từng dùng qua, Duyệt Nhi vẫn luôn để mặt mộc, bình thường cũng không thích soi gương,vì vậy vật dụng như bàn trang điểm không có mấy lực hấp dẫnđối với Duyệt Nhi như giường. Tức Mặc Ly để nàng ngoan ngoãn ngồi yên, mới phất tay giải bỏkết giới và mở cửa Cẩm Tú lầu, Cửu Kiếm, Khổng Tước cùngNinh Tê ba người hiểu ý, phi thân liền lên đến lầu hai, cung kính bước đến vị trí bên cạnh cách Duyệt Nhi không xa. Tức Mặc Ly nhìn gương mặt khó mà che giấu sự hưng phấn, quảthực không an tâm giao tiểu bảo bối cho nàng, thở dài, xoa xoatai Duyệt Nhi: “Ngoan, biết chưa?” Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Tức Mặc Ly đích thực không nỡthả tay khỏi tai nàng, lại xoa nắn một lúc, mới dưới ánh mắtmơ hồ của ba cô nàng kia phi thân hướng bên ngoài mà đi. Bóng dáng y vừa biến mất nơi Phù Hoa lầu, ba cô nàng lập tức thở phào, hai mắt phát sáng nhìn Duyệt Nhi. Trong lòng Duyệt Nhi hơi sờ sợ, không phải là Tức Mặc Ly tắmrửa sạch sẽ cho nàng rồi, sau đó Cửu Kiếm các nàng đem nàngđi nướng rồi gửi qua chứ? Có điều nếu nàng sớm đã suy nghĩthấu đáo, cũng sẽ không sợ nữa, bị Tức Mặc Ly ăn sạch, chungquy sẽ tốt hơn là bị một lão yêu quái chén sạch, chẳng phảisao? Bởi thế, nàng bình tĩnh ngồi đó, nghe lời Tức Mặc Ly,ngoan ngoãn không ngọ nguậy. Ba người bước tới trước, Cửu Kiếm trước chạm vào tóc Duyệt Nhi, cười nói: “Ta giỏi nhất là búi tóc.” Duyệt Nhi cùng với Ninh Tê với Khổng Tước trầm mặc nhìn búitóc bình bình thường kia của nàng, đích thực không dám nghĩnhư Cửu Kiếm đã nói. Lông mày Cửu Kiếm dựng lên: “Mọi người không tin? Đợi một lúcsẽ biết.” Dứt lời tay cầm chiếc lược ngà voi, bắt đầu cẩnthận chải tóc cho Duyệt Nhi. Ninh Tê đứng phía trước Duyệt Nhi, trông thấy đôi mắt to tròncủa Duyệt Nhi yếu ớt nhìn mình, trong lòng thương yêu vô cùng,cả gan sờ sờ tai nàng: “Duyệt Nhi đừng sợ, Ninh Tê tỷ tỷ sẽtrang điểm cho muội thật lộng lẫy xinh đẹp.” Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Muội bình thường không đẹp sao?” Ba người cùng bật cười, nói: “Hôm nay là ngày trọng đại củamuội, đương nhiên cần phải xinh đẹp hơn ngày thường.” Duyệt Nhi rầu rĩ gật đầu, đúng ha, hôm nay là ngày nàng bị ăn, bị ăn sạch rồi, còn phải trang điểm cho thật lộng lẫy? Nàngcó cần trước khi chết kêu gọi những người hảo tâm, sau nàyđừng ăn thịt hổ, thịt hổ không ngon? Duyệt Nhi hít sâu một hơi, để mặc các nàng ở trên người mình hí hoáy. Cửu Kiếm cẩn thận búi tóc cho Duyệt Nhi, mái tóc Duyệt Nhi từ sau khi ra khỏi Tây Tiêu chi cảnh đã biến thành màu tím, phátra ánh sáng nhàn nhạt, ây da, tóc Duyệt Nhi cô nương thật sự là vừa trơn vừa mảnh, giống như gấm vóc vậy, sờ thật thích.Duyệt Nhi ủ rũ nhắc: “Cây trâm hổ, cùng với lông vũ đỏ đừngquên cài lên nha.” Cửu Kiếm xấu hổ: “Duyệt Nhi cô nương, thuộc hạ biết rồi.” Hai vật này chưa từng gỡ khỏi tóc Duyệt Nhi. Khổng Tước yên lặng đứng bên cạnh nhìn Duyệt Nhi, vừa đưa các vật dụng cần qua. Ninh Tê đưa trả chì kẻ mày lại cho Khổng Tước, cẩn thận quansát Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, miếng tử ngọc trên tránnày…” Duyệt Nhi vội đưa tay lên sờ, Sát Na Phương Hoa tức thì liền ẩnđi, Ninh Tê gật đầu: “Đợi lát nữa lại để nó hiện ra.” Đến khi Cửu Kiếm thở phào một hơi, mái tóc Duyệt Nhi đã hoàntoàn được búi lên, hơi giống kiểu vân hương lũ nguyệt kết, nhưng lọn tóc rũ phía sau cũng được phân thành hai bên trái phải,trông dịu dàng đáng yêu, tạo cảm giác thư thái phiêu dật. Ninh Tê lại dùng viết kẻ mày vẽ lần nữa, thật ra thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngũ quan Duyệt Nhi tinh xảo,mặc dù cực kỳ đáng yêu là ưu điểm mà người khác có ấn tượng đối với Duyệt Nhi, thế nên không phát hiện ngũ quan và dungnhan của nàng cũng hết sức tinh xảo, nếu như không phải hôm nayđại hỷ, vốn cũng sẽ không cần trang điểm. Khổng Tước vội vàng nâng Duyệt Nhi dậy, Duyệt Nhi vẫn cứ ngẩnngơ, giờ phút này vừa liếc nhìn vào gương, cũng có chút kinhngạc: “Đây…Đây là muội?” Ba người gật đầu, nhìn dáng vẻ nàng bị chính mình dọa sợ,liền biết nàng thường ngày rất ít soi gương, bên bàn trang điểm có chiếc hộp bằng gỗ trầm hương tinh xảo, Cửu Kiếm nhẹ nhàng đưa tay mở hộp, lấy bộ giá y bên trong, trải ra, nháy mắt cảba người đều có chút ngẩn ngơ. Đẹp đẽ vô vàn! (Mỹ đoạt thiên công) Lục giới có một không hai! Ba người ngơ ngẩn nhìn bộ giá y lóa mắt kia, cảm xúc thậttốt, so với y phục vân cẩm mà Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly mặcthường ngày đẹp hơn rất nhiều, chất vải, hoa văn, từng đườngkim mũi chỉ, không gì là không cực kỳ tinh xảo, tinh tế vôcùng. Cho dù là Cửu Kiếm và Ninh Tê là những cô nương không còn ôm ấp tình cảm phong hoa tuyết nguyệt, Khổng Tước cũng là cô nươngtính tình tùy tiện, giờ phút này trông thấy giá y thì cảmgiác đầu tiên trong lòng cũng không khỏi có chút chua sót, đâylà giấc mộng của biết bao thiếu nữ a! Khắp lục giới, lại cóvị cô nương nào không hi vọng đời này được một lần có thể mặc lên người bộ giá y như vậy rồi gả cho nam tử mà mình thươngyêu? Mà bộ giá y thế này, còn là do chính nam tử mà mình sẽ gả tự tay làm cho. Sợ là hạnh phúc chết mất thôi. Ba người nhìn bộ giá y hoa lệ này cảm thán một phen, nhìn sang Duyệt Nhi cũng đang ngây người, trong lòng vui vẻ thay nàng,đồng thời cũng rất hâm mộ. Lạc Thủy Thần quân đối với Duyệt Nhi, quả thực là cưng chiều cực độ. Cửu Kiếm trước dời ánh mắt đang dán chặt trên bộ giá y, kéotay Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, mặc y phục rồi…” Duyệt Nhi cônương ngây người cũng rất đỗi bình thường, dù sao chỉ cần lànữ tử, ai cũng sẽ ngẩn người thôi. Duyệt Nhi bị Cửu Kiếm gọi khôi phục lại tinh thần, lúng túngnói: “Bộ xiêm y đỏ này thật đẹp…” Nàng đột nhiên có cảm giácMặc Ly hôm nay không phải ăn nàng, nhưng lại không biết là gì. Cửu Kiếm cởi ngoại y cho Duyệt Nhi, để lại trung y, tận lựcchăm chỉ đến không chớp mắt, nói: “Đâu chỉ là đẹp,thuộc hạsống mấy vạn năm, cũng chưa từng thấy qua bộ xiêm y nào quýgiá lộng lẫy như vậy.” Khổng Tước và Ninh Tê cẩn thận cầm bộ giá y, dưới sự giúp đỡ của Cửu Kiếm, cẩn thận nhẹ nhàng khoác lên người Duyệt Nhi. …. Sau khi vạt áo trước ngực không kéo lên được, ba người đều hơi xấu hổ… Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn bộ dạng muốn động nhưng lại không dámcủa ba người: “Sao vậy? Là muội béo, kéo không lên sao?” Cửu Kiếm cười gượng hai tiếng, nói: “Không phải béo, màlà…ngực lớn quá…” Không ngờ Duyệt Nhi cô nương trông nhỏ nhắnnhư vậy mà…Ây ya… Mọi người:… Cửu Kiếm cô là con gái sao?! Sao lời gì cũng dám nói. Ba người đều không dám chạm lung tung Duyệt Nhi, cuối cùng đànhphải vừa hướng dẫn Duyệt Nhi vừa đem vạt áo phía trên eo nàngnhích lên. Đến lúc xong xuôi, Duyệt Nhi gần như mệt đến độ ngồi phịchxuống ghế, Cửu Kiếm, Ninh Tê vội chỉnh lại vạt áo cho nàngrồi mới để nàng ngồi xuống. Ba người đều không tự chủ được mà nhìn Duyệt Nhi, nhất thời khó dời tầm mắt. Những điểm mà cô nương trên thế gian cần có thì dường như đều tập trung hết trên người Duyệt Nhi cô nương. Ngoại trừ có đôi khi phản ứng hơi chậm chạp, ngơ ngác, dáng vẻ mỹ mạo khả ái, eo thon, ngực đầy đặn, xinh đẹp, tính cách đơn thuần vô hại, vừa ngây thơ vừa thuần lương, nếu các nàng lànam nhân, cũng muốn cười một cô nương đơn giản như vậy làm thêtử. Duyệt Nhi bị các nàng nhìn đến độ xấu hổ, các nàng đang nghĩ làm sao nướng nàng lên à? Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhinghịch nghịch cửu liên hoàn, im lặng chờ đợi số mạng nhữnggiây phút cuối. Rất rất lâu sau… Cô hổ nhỏ: “Muội muốn ăn gì đó…” Ba người: “Hiện giờ còn chưa thể ăn, Duyệt Nhi cô nương, cố chịu nha.” Cô hổ nhỏ: “Các tỷ còn nghĩ bao lâu nữa?” Ba người: “Nhanh thôi nhanh thôi…” Cô hổ nhỏ:… Hoàng hôn đã buông xuống hoàn toàn, Tất Nhật Tinh quân kéo vầng thái dương xuống ngọn núi phía tây, cả bầu trời bao phủ trongrặng mây đỏ kim quang, rực rỡ, mỹ lệ không thể tả. Lúc Duyệt Nhi suýt nữa thì chống cằm ngủ gục thì nghe thấynơi chân trời vang lên một tiếng rồng ngâm, ba người Cửu Kiếmvội vàng đỡ Duyệt Nhi dậy. Không lâu sau, chân trời liền xuất hiện một chiếc kiệu đỏ cựclớn, mà nâng cỗ kiệu đó, chính là tám con cự long!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187
Chương sau