Sở Từ đang ngồi trên cổ thụ, toàn thân hồng y đỏ rực phần phật trong gió,trên gương mặt tuyệt mỹ đều là biểu tình không kiên nhẫn, nhãn tình tàmị thế nhưng một mảnh thâm trầm khó hiểu.
Bên dưới, ngữ điệu đang tận tình khuyên bảo của các trưởng lão Ma tộc đã có phần hận sắt không thành thép: “Ma Quân à, tiểu cô nương đó hạ phàmtrong Tây Tiêu chi cảnh rồi, Đạp Vũ Thần quân và Lạc Thủy Thần quân kiacũng hạ phàm theo, cơ hội tốt như vậy đấy? Ngài vậy mà lại chỉ ôm cơ thể nàng ta từ trong Tây Tiêu chi cảnh đi ra…Ngài đợi đã mấy vạn năm, saovào thời khắc này lại do dự không dứt chứ?”
Sở Từ nhíu nhíu mày, cáu kỉnh nói: “Ông đây chính là không nhẫn tâm.” Ytướng mạo xinh đẹp nhưng lời thốt ra thì lại có phần thô lỗ, tuy nhiêndù thế nào đi nữa cũng chẳng có ai cảm thấy khác lạ, dường như y trờisinh chính là nên nói năng như vậy, một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mỹ lệ của y.
Trưởng lão bị lời này nghẹn lại, suýt nữa thì hộc máu: “Ta biết ngài thíchnàng ấy, nàng ấy cũng thật sự giúp đỡ chúng ta không ít chuyện, tínhtình cũng dễ thương. Nhưng mà Ma Quân đại nhân, không phải tiểu nhân coi thường ngài, bên cạnh nàng có Lạc Thủy Thần quân, ngài cảm thấy cônương được nam tử như Lạc Thủy Thần quân yêu chiều như vậy, tính cáchnàng lại cực kỳ đơn thuần, liệu vẫn sẽ nảy sinh loại cảm tình mà ngài kỳ vọng sao?”
Ánh mắt Sở Từ trầm xuống, nhìn về nơi xa xăm nói: “Ông đây chưa từng hivọng nàng cũng có thể giống như vậy mà yêu thích ta, ông đây thích nàng, vậy là đủ rồi.”
Cổ họng Trưởng lão cũng thấy chua xót, chỉ đành bay lên trên cổ thụ, tiếptục tận tình khuyên nhủ, dốc hết tâm huyết nói: “Ma Quân, tướng mạo ngài như vậy, năng lực ngài như vậy, phẩm tính như vậy…quá đủ để chúng nữ tử lục giới chạy theo rồi, thử tìm một người khác không được sao? Ai ya,mặc dù đích thực là một tiểu tử hổ đáng yêu như nàng ấy lục giới khótìm, nhưng mà dù gì thì cũng có thể tìm một người không sai biệt lắm. Mà cơ hội này, ngài đợi đã mấy vạn năm rồi, bỏ lỡ có lẽ sẽ không có nữađâu!”
Sở Từ vẫn như cũ đưa mắt nhìn về xa xăm, trên môi không biết tự khi nào đã ngậm một cọng cỏ, trên gương mặt tuyệt mỹ nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì, rất có mấy phần bừa bãi: “Tiểu Duyệt Nhi không như thế.”
Trưởng lão suýt nữa thì tức đến thổ huyết, thở dài một hơi, nói: “Mẫu thân đại nhân của ngài vẫn ở phàm gian kia, hết đời này đến đời khác lẻ loi trơtrọi gánh chịu nỗi khổ luân hồi, chẳng lẽ ngài cam tâm buông bỏ tâmnguyện bản thân đã theo đuổi suốt mấy vạn năm? Năm đó phụ thần của ngàitrước khi ra đi, nhất định là không ngờ có ngày hôm nay đâu. Mấy vạn năm nháy mắt đã trôi qua, ngài thế nhưng lại vì lưu luyến một tiểu cô nương mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Chúng ta biết bao nhiêu năm nay, trọngtrách của ngài rất nặng nề, trải qua rất nhiều khổ cực…”
Trưởng lão khuyên được nửa chừng thì giọng nói đột nhiên dừng lại, Sở Từ thuhồi ánh mắt ngừng nơi xa xăm, theo tầm mắt của trưởng lão nhìn xuống,trông thấy Duyệt Nhi đang ngẩng đầu nhìn mình, cùng với Lạc Thủy Thầnquân đang ôm Duyệt Nhi.
Trái tim của vị trưởng lão nháy mát bị dọa vỡ nát, mẹ ơi, nói xấu sau lưngngười ta, kết quả là phải gặp báo ứng mà! Vừa rồi, vừa rồi y đã nói gìnhỉ? Vị trưởng lão run rẩy liếc mắt nhìn Lạc Thủy Thần quân đang lặng lẽ nhìn tiểu cô nương ấy, rất chi là không có tiền đồ mà nuốt nuốt nướcmiếng.
Ma Quân, nếu như hôm nay ta bị Lạc Thủy Thần quân một chiêu đánh chết, vậy thì năm nào cũng phải nhớ tới lòng trung thành của ta đó, ta đã vì cúccung tận tụy với Ma quân ngài mà chết, đồng thời cũng phải nhớ đem mỹtửu cất giấu nhiều năm trong cung toàn bộ đến trước mộ phần của ta đónha.
Chút bi thương trong lòng trưởng lão nghịch chuyển thành sông, Duyệt Nhi thế nhưng cũng không thấy có biểu cảm gì khác lạ, nàng ở trong ngực Tức Mặc Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn cười đến híp lại: “Sở Từ.”
Sở Từ từ trên cành cổ thụ bay xuống, tránh cho Duyệt Nhi phải vì nóichuyện với mình mà khổ sở ngửa cổ, nhanh nhẹn đứng cách đấy không xatrước mặt Duyệt Nhi, tựa vào cổ thụ, cọng cỏ ngậm trong miệng không biết đã biến đâu mất, giọng nói dịu dàng đến độ suýt chảy ra nước: “TiểuDuyệt Nhi, sao vậy?”
Trưởng lão ở trên cây tận lực che giấu cảm giác tồn tại của bản thân, nhưngnghe thấy ngữ khí ôn nhu hoàn toàn khác biệt này của Sở Từ vẫn nhịnkhông được mà thân người run rẩy, đây đúng là đãi ngộ khác biệt một trời một vực a, đãi ngộ khác biệt a.
Duyệt Nhi ngượng ngùng kéo kéo lỗ tai, hắc hắc cười một tiếng mới nói: “Hômnay, dẫn một người…à, khỉ đến gặp ngươi.” Thấy ánh mắt Sở Từ tràn đầykhó hiểu, lại vội vàng nói: “Một tiểu nữ hầu rất mỹ mạo.” Dứt lời giốngnhư sợ Sở Từ đổi ý, mở miệng vội vàng gọi: “Tiểu hầu.”
Trong hư không liền mở ra một cái động nhỏ, Hư Linh hầu vương toàn thân lấplóe kim quang uy vũ bước từng bước xuất hiện, vừa đưa mắt nhìn đã trôngthấy Sở Từ đang dựa vào cổ thụ, nhất thời mặt còn đỏ hơn cả mông khỉ,xấu hổ đứng bên cạnh Tức Mặc Ly, vốn dĩ muốn kéo tay áo Duyệt Nhi nhưnglại phát hiện ánh mắt so với băng còn lạnh hơn của Lạc Thủy Thần quânđang lặng lẽ nhìn nó một hồi.
Hư Linh hầu vương liền vội vàng thức thời thu bàn tay khỉ về, dục vọng chiếm hữu của Lạc Thủy Thần quân này thực đáng sợ quá đi.
Duyệt Nhi cúi đầu nhìn dáng vẻ của Hư Linh hầu vương, càng cười vui vẻ nói:“Tiểu hầu, ngươi không phải muốn gặp Sở Từ sao? Hiện giờ gặp rồi, saomột câu cũng không dám nói vậy?”
Hư Linh hầu vương cúi đầu do dự một lát, sau đó bất chấp tất cả, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước một bước, cúi đầu nói: “Năm đó ở trong ThủyNguyên Cốc, ta …Ta bị mỹ mạo cùng phong thái của nàng thu phục, baonhiêu năm qua, ta vẫn luôn không có bất kỳ tâm tư gì với những hầu tửkhác, nàng…nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Gương mặt Sở Từ đã có chút co rúm.
Hư Linh hầu vương thấy không được hồi đáp, trong lòng vô cùng chua xót,vội nói: “Ta biết ta là hầu tử, nhưng phàm gian có mây, giống loài khácbiệt không phải là cách biệt. Nàng nhìn Duyệt Nhi cô nương và Lạc ThủyThần quân xem, cũng là một hổ một thần, vì vậy ta cảm thấy tình yêu chân thật mà ta đối với nàng có thể vượt qua cách biệt này. Sở Từ cônương…Ta cam đoan sẽ mang đến những tháng ngày hạnh phúc cho nàng…”
Nói đến khúc cuối, đầu của Hư Linh hầu vương đã hạ xuống thấp, bất an màbộc bạch trái tim với mối tình đầu của nó, hoàn toàn không nhìn thấykhóe miệng co giật cùng với ánh mắt phẫn nộ suýt nữa thì phun ra lửa của Sở Từ.
Duyệt Nhi sững người trong chốc lát, kế đó liền phì một tiếng cười phá lên,lộ ra cặp răng hổ đáng yêu: “Tiểu hầu, có phải ngươi hiểu lầm rồikhông?”
Hư Linh hầu vương không dám nhìn Sở Từ, chỉ đành quay đầu về phía DuyệtNhi, nhìn Duyệt Nhi cười đến là khoái chí, nhất thời có cảm giác đại sựkhông ổn, nó run rẩy quay đầu, lấy hết dũng khí nhìn “Sở Từ cô nương” mà bản thân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Trong đôi đồng tử tà mị của Sở Từ lửa cháy phừng phực, nghiến răng nhả từng chữ từng chữ một: “ÔNG, ĐÂY, LÀ, NAM!”
Dường như có tiếng sét bỗng dưng giáng xuống đầu Hư Linh hầu vương, khiến nólung lay sắp đổ, kế đó lại dội tiếp một thùng nước đá xuống đầu nó,khiến trái tim biết yêu lần đầu của nó hoàn toàn vụn vỡ.
Lần này đến lượt Duyệt Nhi khó hiểu, nàng vốn cho rằng tiểu hầu nhận lầm Sở Từ là nữ mới cười đến khoái chí như vậy. Nhưng Sở Từ và tiểu hầu giớitính vừa vặn hợp nhau như thế, vì sao tiểu hầu lại có dáng vẻ như trờisập xuống: “Tiểu hầu? Ngươi là nữ, vừa vặn xứng với Sở Từ mà?”
Trong lòng Sở Từ có chút đau khổ xẹt qua, thì ra nàng đối với y thật sự mộtchút cũng không có tình cảm gì ngoại trừ tình bằng hữu…
Hư Linh hầu vương bị nói trúng chỗ đau, đuôi khỉ nhẹ phất một cái, bithương nói: “Bổn hầu vương cũng là nam. “ Tình yêu đầu đời của nó…
Duyệt Nhi:…Nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của tiểu hầu, trong đầu nàng cẩnthận tìm tòi từ ngữ an ủi một phen, còn chưa kịp nói ra miệng thì HưLinh hầu vương đã giậm chân, xinh đẹp phi người bay vào bên trong huyệtđộng giữa hư không để triệt để tưởng nhớ tình yêu đầu đời đơn thuần ngốc nghếch đã ra đi của nó.
Duyệt Nhi quay đầu nhìn Sở Từ, nhưng lại không nhận ra nét khổ sở trên gươngmặt y, trên mặt hoàn toàn là vẻ chân thật: “Sở Từ, ta vừa mới nghe đượcthôi…Ta không phải cố ý…”
Sở Từ miễn cưỡng nở nụ cười, trên gương mặt tuấn mỹ nhất thời trở nên sống động: “Không sao, Duyệt Nhi chỉ nghe qua là được rồi.” Y đương nhiên sẽ không làm bất kỳ điều gì tổn hại đến nàng, huống chi, y đưa mắt nhìnTức Mặc Ly đang ôm Duyệt Nhi, cũng sẽ chẳng có cơ hội.
Duyệt Nhi thở dài một hơi mang chút phiền não, ra vẻ từng trải nói: “Xảy rachuyện như vậy, ta cũng không muốn. Mẫu thân ngươi hiện giờ đang ở đâu?”
“Hiện tại hẳn là ở Minh phủ.” Mẫu thân ở phàm gian không biết đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, mỗi một kiếp đều cô độc lẻ loi đến cuối đời, bởivì làm trái luật cấm của Thiên đạo nên Diêm Vương Tiền Trận Tử đã nhốthồn phách bà tại Minh phủ, xem ra không định tiếp tục để bà luân hồi như vậy mãi.
Duyệt Nhi cúi đầu, đôi tay nhỏ bé nghịch nghịch ngón tay Tức Mặc Ly đặt nơieo nàng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Vậy chúng ta đi Minh phủ.”
Sở Từ sửng sốt, vội vàng mở miệng can ngăn: “Duyệt Nhi, không cần…Chuyệncủa mẫu thân, ta tự nhiên có cách giải quyết. U Minh địa phủ đó khôngphải là nơi nàng nên đi.”
Duyệt Nhi quay đầu nhìn Tức Mặc Ly: “Mặc Ly, chúng ta đi có được không?”
Ánh mắt Tức Mặc Ly chưa từng rời khỏi nàng, chỉ nói: “Minh phủ có quỷ,chuyên ăn những tiểu cô nương tươi trẻ đáng yêu.” Quả nhiên hài lòngthấy cơ thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi rụt vào trong lòng mình, thấy gươngmặt nàng có chút do dự, lại nói: “Bọn họ thất khiếu chảy máu, không cócon ngươi…”
Duyệt Nhi lại thụt sâu vào trong lòng y, Tức Mặc Ly hài lòng xoay ngườichuẩn bị rời đi thì cô hổ nhỏ đã ôm chặt lấy y: “Có Mặc Ly bên cạnh, takhông sợ.”
Tức Mặc Ly vừa xoay người định bay về Thần giới chợt sững lại, hai lỗ tainhỏ của Duyệt Nhi cong cong, nhu thuận nói: “Dù gì ta cũng chưa từngthấy Minh Phủ bao giờ, chàng dẫn ta đi mở mang kiến thức, được không?”
Đám người Cửu Kiếm đứng cách đó không xa nín thở chờ đợi câu trả lời củaTức Mặc Ly. Chủ thượng, nhanh lắc đầu đi, nhanh lắc đầu đi! Vì cuộc sống hạnh phúc sắp tới của người, mau lắc đầu đi mà!
Tức Mặc Ly nhìn gương mặt tươi cười đáng yêu trong lòng, đích thực khôngcách nào thốt nên lời cự tuyệt, trước lúc bản thân còn chưa kịp có phảnứng, y đã nói ra một chữ: “Được.”
Cửu Kiếm nhất thời rơi lệ đầy mặt, chủ thượng, mau mau dẫn Duyệt Nhi cônương về nhà thành thân rồi ăn sạch nàng là coi như xong rồi a, còn điMinh Phủ gì gì chi nữa? Mấy con quỷ đó có gì đẹp chứ? Lần nào cũng trúng mỹ nhân kế, chủ thượng người thật kém cỏi quá đi!
Duyệt Nhi liền hôn lên gương mặt không chút tỳ vết tựa bạch ngọc gần kề trên đầu mình, cười nói: “Sở Từ, đi thôi.”
Nàng ngây thơ, không chứng tỏ nàng ngốc, nàng chỉ loáng thoáng biết mìnhthiếu Sở Từ nhiều lắm, nàng vẫn không rõ cảm tình, chỉ có thể nỗ lực hết sức giúp đỡ y.
Nực cười là người khắp lục giới đều khen nàng có vận khí tốt, hoa đào hếtđóa này đến đóa khác nở khắp nơi, nhưng đến giờ vẫn luôn không hề chú ýđến hết thảy những gì mà nàng đã làm. Bất luận đối với ai, nàng đều thật tâm đối đãi, tình cảm minh bạch rõ ràng đến độ người khác thoạt nhìnliền hiểu, thử hỏi thế gian người có thể làm được như vậy được mấyngười?
Ai bảo Sở Từ y lại phải lòng cô hổ nhỏ đáng yêu như vậy chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]