Lại thử quan sát Duyệt Nhi đang gác đầu trên vai Tức Mặc Ly hiệnđang quay nhìn họ, đôi mắt to tròn trong veo tựa hổ phách đảotròn qua lại đánh giá, cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều biếttrong lòng nàng không rõ lại đang có ý định lung tung gì..
Kha Mộ Thanh đầu đầy hắc tuyến nhìn ánh mắt Duyệt Nhi, im lặng,đưa ra quyết định: “Chủ tử, trước đây ta vẫn luôn không nói vớingười về thân thế của ta. Kỳ thực, ta là nhi tử độc nhất củaLuân Hồi Vương.” Vẫn là nên khai báo rõ ràng với tiểu chủ tửngốc nghếch này.
Quả nhiên, Duyệt Nhi trước giờ không hề quan tâm đến những điểm quan trọng, nàng nghi hoặc liếc nhìn Kha Mộ Thanh: “Luân Hồi Vươnglà gì? Địa phủ chẳng phải Diêm La Vương ư?” Trong thoại bản Diêm La vương rất chi quen thuộc.
Kha Mộ Thanh thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trên mặt thế nhưng lạimang theo ý cười: “Minh gian có tam vương, Diêm La Vương chưởngquản việc thưởng phạt; Luân Hồi Vương chịu trách nhiệm về lụcđạo luân hồi; A Tỵ vương chủ quản A Tỳ địa ngục phủ.”
Duyệt Nhi gác đầu trên vai Tức Mặc Ly, “a” một tiếng, cũng không biết là nghe có hiểu hay không, rất lâu sau mới có phản ứng: “TiểuMộ, ngươi vậy mà…là quỷ?!” Quỷ không phải tất cả đều mặt mũi hung tợn, giống như Mặc Ly đã nói, không có con ngươi, miệng tonhư chậu máu sao? Nàng vậy mà lại thu nhận một con quỷ làm thủhạ! Sợ chết hổ mất thôi!
Kha Mộ Thanh nhìn bộ dạng như trời sập ấy của tiểu chủ tử, đôimắt vốn to mở lớn, ngay cả miệng cũng hơi hơi bạnh ra, cho thấy hiện giờ nàng rất ngạc nhiên: “Phụ vương muốn ta kế thừa chức trách của người, ta không đồng ý nên trốn đến Tiên giới, vừađúng lúc gặp Đông Hải Thái tử…Quỷ có phân chia hư quỷ thựcquỷ. Hư quỷ là những linh hồn oán hận, trong lòng có chấpniệm không giải trừ được, chẳng thể nhập vào lục đạo luânhồi, không có thực thể, chỉ có linh hồn hư không. Thực quỷ làngười của Quỷ tộc, cũng là người thống trị U Minh địa phủ,giống như người phàm chốn nhân gian, tiên nhân nơi tiên giới.”
Đến người thứ ba mươi, Sở Từ cuối cùng bùng nổ dưới ánh mắt của quần chúng nhìn đến nồng nàn: “Không đẹp như ông đây đều cút!”
>Trong nháy mắt, chúng nữ tử đang rục rịch muốn xông lên đều đứng im tại chỗ, trong lòng đau khổ thở dài một tiếng, Lạc Thủy Thần Quân kia xa vời không thể với tới, mà Sở Từ Ma quân trên cơ bản ngũ giới cũng không có người có điều kiện phù hợp, người ởkhông xa phía sau kia hình như là tiểu chủ tử của Luân Hồi Phủ, có một mối tình đoạn tụ gây xôn xao huyên náo cùng Đông Hảithái tử, còn có một nam tử chỉ có một tay, rõ ràng là đicùng với cô nương dũng mãnh ăn bận lòe loẹt đủ màu bên cạnh.
Ây da, kỳ thực nhìn thử cũng không tệ.
Đang thầm than thì từ xa xa bỗng truyền đến âm thanh như chuông lớnvang vọng: “Chẳng phải nói Lạc Thủy thần quân và Sở Từ Ma quân quá bộ đến à? Sao lại có nhiều tiểu mỹ nhân ở đây thế này?Đến đây, hôn một cái nào…”
Chúng nữ quỷ vốn còn đang vây xem mãi không chịu đi vừa nghe thấygiọng nói này thì chớp mắt toàn bộ tản đi hết, chỉ một vàingười lớn gan còn dám đứng nhìn từ xa xa.
Người tới chính là Diêm La Vương, nhận được tin nói Lạc Thủy Thầnquân và Sở Từ Ma quân cùng nhau đến Minh gian liền vội vàngchạy tới nghênh đón, cũng là để vượt lên trước Luân Hồi Vươngvà A Tỵ vương, tạo mối quan hệ tốt đẹp bao giờ cũng là việcđúng đắn. Diêm La Vương ở Minh gian đương nhiên rất nổi tiếng, ừthì, tiếng xấu rành rành, người này vô cùng háo sắc, rõ ràng là dáng vẻ xấu vô cùng thế nhưng lại tự xưng là mỹ nam tửngũ giới khó tìm, khi nam ức hiếp nữ, việc xấu có chặt hếttre chép thành sách cũng không ghi hết tội. 1
1: nguyên văn: khánh trúc nan thư. Khánh ở đây là trong chữ khánh kiệt.
Tức Mặc Ly dừng bước. Duyệt Nhi hiện đang ôm cổ y nên y không nhìnthấy mặt nàng, đành rũ mắt xuống nhìn, không biết là đang nghĩ gì.
Diêm La Vương tắc một ngụm khí nơi cổ họng, tiến thoái lưỡng nanxác thực khó chịu. Y- người có nhân phẩm mà người quỷ đềucông phẫn thế này lại có thể làm một trong tam vương của Minhgian, đương nhiên đích thực có chút bản lãnh, tỷ như “tùy mặtgửi lời.” Y khó mà tưởng tượng Lạc Thủy Thần Quân lại cưngchiều một tiểu cô nương như thế, nhưng cũng nghe qua không ítlời đồn, hiện giờ thấy Tức Mặc Ly nói vậy thì đã tin tưởngvài phần, nếu muốn lấy lòng Lạc Thủy Thần quân, có lẽ trướchết phải nịnh nọt vị tiểu cô nương này.
Vừa nghĩ vậy, trên mặt y liền thay bằng ý cười: “Chúng ta khôngnói đến chuyện xấu đẹp nữa, đi đường mỏi mệt, xin theo tiểuvương đến Diêm La điện nghỉ ngơi, được chứ?”
Duyệt Nhi buông bàn tay đang che mắt, hăng hái bừng bừng nói: “Các người ở đây có Tô nhục nhục tửu lâu không?”
Diêm La vương có hỏi tất đáp lắc đầu: “Chưa có. Buôn bán ở Minhgiới từ lâu rồi không có người khác ở ngũ giới đến pháttriển, có thể nguyên nhân là vì thuộc tính vốn khép kín củaMinh giới.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, nảy ra sáng kiến, nở nụ cười đáng yêu nói:“Hiện giờ để chúng ta thử phát triển buôn bán ở Minh gian củacác người đi, không biết chừng sau này còn phồn vinh hơn so vớitiên giới.”
Mọi người đứng phía sau hơi ngẩn ra, không ngờ Duyệt Nhi cô nương suy nghĩ lại thông suốt đến vậy. Bồng Lai và Doanh Châu ở Tiêngiới cơ hồ lũng đoạn toàn bộ thương nghiệp Tiên giới, ThấtMệnh sớm đọa ma, vì vậy dựa vào thực lực phát triển cực mạnhở Tiên giới, mượn căn cơ của Bồng Lai và Doanh Châu, sớm đã ởMa vực phát triển thế lực, mà Yêu giới, khoảng thời gian trước đó Duyệt Nhi đã để Thất Mệnh và Kha Mộ Thanh đi chuẩn bị,nhân gian? Hiện giờ toàn bộ đều là thiên hạ của đại tửu lâu,Tức Mặc Ly trước lúc rời đi đã cho Đế vương nhân gian lập mộtgiao ước, có thể nói nhân gian đều là thuộc hạ của Duyệt Nhi,như vậy hiện giờ ngoại trừ Thần giới, chỉ còn Minh gian làkhông có quan hệ.
Duyệt Nhi đối với chuyện này suy nghĩ hết sức đơn giản, để lụcgiới nơi nơi đều mở Tô nhục nhục tửu lâu, sau này bất luận làđi đâu chơi đều có thể ăn được món mình muốn ăn, đồng thờikhông cần trả tiền, nhưng không hề biết rằng nàng đang cách mụctiêu mà nàng đã từng thuận miệng nói là muốn trở thành người giàu nhất lục giới càng lúc càng gần, đây chính là “vô tâmtrồng liễu liễu đâm bông.” Có đôi khi, nàng quả thực so vớingười khác may mắn hơn một chút.
Diêm La Vương chỉ hơi cân nhắc liền biết ở đây tất có béo bở, vộinói: “Tiểu cô nương, Minh gian cô không hề quen thuộc, tiểu vươngcó thể hợp tác với cô một phen.” Tam vương chế ngự lẫn nhau, ai nấy đều không được lợi lộc, hiện giờ có một mối lợi từ bênngoài, lại là một tiểu cô nương có chỗ dựa vững chắc, chibằng dựa vào nàng.
Diêm La Vương cẩn thận quan sát vẻ mặt Duyệt Nhi một lúc, mới nói: “Lam Cẩm đã tự mình từ Tiên đọa ma mấy vạn năm, sau khi Hạo Thiên Thần đế hồnphi phách tán thì tự nguyện nhập vào lục đạo luân hồi đến phàm gian,chuyện này cũng được đi, nhưng nàng ta mãi mãi hết kiếp này đến kiếpkhác cô độc đến già, với mệnh cách mà Ti Mệnh Thần Quân trên trời an bài cho nàng nửa điểm cũng không giống. Chúng tôi cũng không biết làm sao.Nếu không phải nàng ta là thê tử của Hạo Thiên thần đế thì lý nào còn có thể bỏ qua cho nàng. Chẳng qua việc này mấy ngày trước đã bị Thiên đạobiết được, Minh gian chúng tôi cũng chỉ có thể giam hồn phách nàng talại, bằng không, trừng phạt của Thiên đạo kia chính là dành cho TamVương Minh gian chúng tôi.”
Duyệt Nhi bất mãn nói: “Thiên đạo kia có gì ghê gớm chứ? Các người sao lại sợ nó?” Thiên đạo không phải là một cách diễn đạt sao? Sao cảm giác có vẻkinh khủng dữ lắm.
Diêm La vương tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Duyệt Nhi, lại không dám trựctiếp biểu thị vẻ khinh thường, chỉ nói: “Thiên đạo trên cao cách xa lục giới, lục giới bình đẳng, vạn vật cân bằng đều nhờ vào nó, nếu như cônương làm trái Thiên đạo, liền đại diện cho việc cô nương không nên ởtại lục giới này. Bằng không, trước đây Thần giới sao lại bị Thiên cơlinh lung áp chế? Lại không thì, nhân gian yếu ớt như vậy chẳng phảilà sớm đã bị ngũ giới thâu tóm rồi sao?”
Duyệt Nhi cái hiểu cái không, chỉ nói: “Ngươi giao hồn phách của Lam Cẩm ra,Thiên đạo hay không Thiên đạo gì đấy đều tính hết trên người ta.”
“Lơ là nhiệm vụ, Thiên đạo sao có thể bỏ qua cho bọn ta? Hiện giờ đợi LuânHồi Vương và A Tỵ Vương đến rồi mới quyết định. Ta cũng chẳng thể hạingười hại mình như vậy.” Diêm La Vương thức thời biểu thị lương tâm đốivới chức nghiệp của y.
Cửu Kiếm nhịn không được nói: “Nếu đã thế thì nhanh chóng thông báo đi, còn nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?” Dáng vẻ chủ thượng đã rất đỗi u oán rồi, Duyệt Nhi cô nương dường như không chút mảy may quan tâm.
Diêm La Vương bất đắc dĩ dẫn một đoàn người chẳng thể nào đắc tội này đếnDiêm La điện, để họ nghỉ ngơi đôi chút, đồng thời cũng phái người đi báo cho Luân Hồi Vương và A Tỵ Vương.
Hai người ấy vốn dĩ cũng đang trên đường nhanh chóng đi tới, nhận được tin này, đương nhiên càng gấp gáp, chưa tới một canh giờ đã gió bụi mệtnhọc đến Diêm La điện.
Vừa vào cửa, họ đã cùng với Diêm La Vương đang đứng bên cạnh tròn mắt nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]