Duyệt Nhi lúc lắc đầu, lờ mờ nhớ lại: “Song tu không phải là việc mà sư phụvà đồ đệ làm với nhau sao?” Trong ấn tượng của nàng, dường như Đạp Vũ sư phụ đã từng nói qua chuyện này với nàng, tiểu ái đồ, cùng sư phụ songtu được không? Duyệt Nhi lại vắt óc ngẫm nghĩ, nhưng dù thế nào đi nữacũng không nhớ ra được gì, đêm hôm ấy, hình như nàng say rượu.
Tâm tình Tức Mặc Ly thoáng chốc trở nên u ám, nhớ lại hôm đó nhìn thấy trên làn da trắng mịn của nàng chi chít dấu hôn ám muội thì trong lòng giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, khí tức toàn thân liền trở nên lạnh buốt.
Duyệt Nhi rụt rụt đầu, bàn tay nhỏ nhắn kéo tay áo y, đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ: “Mặc Ly, Mặc Ly, sao vậy?”
Tức Mặc Ly ghì chặt nàng, cuối cùng vẫn là không kìm được: “Duyệt Nhi, sau này đừng gần gũi với người khác.”
Duyệt Nhi gật đầu: “Ta không có thân thiết với người khác.”
Trong lòng Tức Mặc Ly thở dài, đành nói: “Không được để người khác chạm vào một ngón tay của nàng, nhớ rõ chưa?”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn đồng ý, lại nói: “Đạp Vũ sư phụ, Thất Mệnh thúc thúc,Cửu Kiếm, Khổng Tước tỷ tỷ, Tiểu Mộ bọn họ cũng không được sao?”
Tức Mặc Ly gật đầu: “Ai cũng không được.” Y không muốn bất kỳ người nào chạm đến bé cưng của mình.
“Vì sao?” Vì sao thử chạm thôi cũng không được, Cửu Kiếm thường xuyên dìu đỡ nàng nha, Đạp Vũ sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063943/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.