Đêm, Duyệt Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy trên cây cổ thụ đối diệnthế nhưng không có người, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đẩy cửa chạyra.
Đạp Vũ đang ở bên cạnh bàn đá, trên bàn đá đặt một ngọn đèn to bằng chiếccốc nhỏ, chàng ngồi trên xe đẩy, viết viết gì đấy, tình cờ dừng bút.
Duyệt Nhi chạy đến, Đạp Vũ liền vội vàng đem lá thư bên dưới che lại, quay đầu nói: “Sao lại dậy rồi?”
Duyệt Nhi thở phào một hơi, nói: “Ca ca, mấy ngày nay muội chung quy cảm thấy tâm thần không yên, thấy… Không nói nữa, ca ca đang viết gì vậy?”
Đạp Vũ đặt bút viết vài chữ lớn trên giấy: “Tư khanh chi tâm, nhật dũ…”Quay đầu thấy Duyệt Nhi vẫn hiếu kỳ ghé đầu nhìn, cười bảo: “Sao vậy?Muốn xem trộm ca ca viết thư tình?”
Duyệt Nhi bỗng nhiên hiểu ra, kinh hoảng nói: “Ca ca, thì ra ca còn phải viết thư tình? Muội tưởng ca chỉ phụ trách nhận thư tình thôi ấy chứ.”
Đạp Vũ quay đầu lại, mực trên đầu bút giọt giọt rơi xuống, thấm ướt tranggiấy Tuyên Thành, thấp giọng nói: “Thế gian này vẫn luôn tồn tại dạng yêu mà không thể, cầu mà không được, chẳng lẽ muội cho rằng, muốn gìđều có thể có được sao?”
Duyệt Nhi nhìn đường nét hoàn mỹ của Đạp Vũ dưới ngọn đèn mờ nhạt, nhất thờibị lời này gợi lên cảm tình trong đáy lòng đối với Mặc Ly, không đáp lại nữa.
Đạp Vũ quay đầu thấy nàng ngây người, nhìn nàng: “Nghĩ gì vậy?”
Duyệt Nhi lắc đầu, nhanh chóng lao đến: “Không có, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063939/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.