Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi đang ngồi trước mặt chàng chăm chú ăn thịt, đôi đồng tử đen nhánh tựa hắc ngọc ngập tràn lo lắng.
Duyệt Nhi ngẩng đầu, muốn chọc chàng cười, nhưng dù thế nào cũng không cườiđược, đành nói: “Ngày mai ta sẽ đưa ca ca về Lâu quốc, hôm nay ăn no một chút.”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại mang chút khàn khàn, không tỷ mỷ lắng nghe sẽnghe không được, Đạp Vũ công tử vậy mà đã ra đi hơn hai tháng rồi.
Tức Mặc Ly rót một chung trà đưa đến tay Duyệt Nhi: “Ta đi cùng nàng.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Đừng đi với ta, như vậy chỉ sợ ta sẽ càng không vui vẻ gì.”
Trái tim Tức Mặc Ly nhói đau, không nói gì nữa.
Đêm đến, Duyệt Nhi ôm chiếc bình sứ tinh xảo, cẩn thận đặt trên chiếc bàncạnh giường ngủ khắc hoa, đưa tay xoa xoa thân bình một lúc,nhẹ giọngnói: “Ca ca, ngày mai chúng ta sẽ trở về Lâu quốc…”
Dứt lời liền ho khan hai tiếng, từ sau khi Đạp Vũ ca ca ra đi, nàng ngấttrong màn mưa, tỉnh lại thì đã chẳng thể ngừng ho khan, nhưng cũngkhông thổ huyết không ngừng như Đạp Vũ, Vệ Duy và Vệ Khởi lo lắng vôcùng, nhiều lần thỉnh danh y khắp thiên hạ, nhưng tất cả cũng chỉ nóiđừng ngại, chút phong hàn mà thôi.
Vệ Duy và Vệ Khởi trong lòng càng bồn chồn, Đạp Vũ điện hạ cũng nói bảnthân người bị phong hàn nhẹ, sau cùng vẫn là gắng gượng không quá banăm, đã ra đi như vậy. Nếu như Duyệt Nhi công chúa…Bọn họ nghĩ cũngkhông dám nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063940/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.