Tháng ba hoa đào nở rộ, bệnh tình Đạp Vũ cũng càng lúc càng nặng, dường nhưđêm đêm đều thổ huyết, đại phu ở đế đô hầu như ai cũng được mời tới,nhưng lại chỉ nói bị phong hàn, cộng thêm tâm bệnh khó trừ, thuốc cùngkim châm cũng khó mà khỏi bệnh.
Duyệt Nhi hằng ngày hằng đêm đều ở bên giường canh giữ, chỉ trông mong bệnh tình chuyển biến tốt.
Hôm nay, khí sắc Đạp Vũ trông có vẻ khá lên nhiều, Duyệt Nhi bảo Vệ Khởitìm một chiếc xe đẩy đến, đỡ Đạp Vũ ngồi lên, chầm chậm đẩy chàng racửa.
Đạp Vũ bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi, ca ca vẫn có thể đi được.”
Duyệt Nhi nhìn chàng ngồi trên xe đẩy quay mặt lại, sắc mặt trắng bệnh không chút khí huyết, vẫn tuấn tú đến chói mắt như thường lệ, đáng tiếc thếnhưng đã không có phong thái hào khởi như trước đây, trong lòng chuaxót, gượng cười nói: “Ca ca ngồi sẽ tốt hơn, muội thích đẩy.”
Đạp Vũ lắc lắc đầu, không nói gì nữa, thực ra chàng hiện giờ ngay cả nói câu hơi dài một chút cũng đã phải nghỉ một lúc lâu.
Từng là quốc gia hùng mạnh nhất trong ba nước, hoàng cung Diệp quốc đươngnhiên cũng là cung vàng điện ngọc, chạm trổ điêu khắc, hoa cỏ trân quýkhắp nơi đều có.
Đạp Vũ ngồi trên xe đẩy, trên gương mặt tuấn mỹ tựa ngọc quan mang chút ýcười, Duyệt Nhi thỉnh thoảng nghiêng người nhìn chàng, trông thấy ý cười nơi khóe môi chàng, trong lòng cũng rất vui vẻ. Có lẽ, ca ca qua vàingày nữa sẽ khỏe lên cũng không chừng?
Lại đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063938/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.