Cả cơ thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hiện giờ dưới ánh mắt của y vẫn xinh đẹplinh lung như thế, chỗ thấp chỗ cao, ánh mắt Tức Mặc Ly từ nơi cổ điểmđiểm vết đỏ di chuyển xuống, chỉ thấy càng lúc càng nhiều, vết đỏ cànglúc càng đậm, đến trước ngực được y phục che lại, đã là một mảng đỏthẫm.
Lúc này Mão Nhật Tinh Quân cũng đã uể oải chấp hành chức vụ, kéo vầng tháidương chậm rãi từ phía đông mọc lên. Tia bóng tối sau cùng biến mấttrong ánh nắng mai.
Tức Mặc Ly mở chăn gấm, chậm rãi cởi bỏ y phục vân cẩm trên người DuyệtNhi, đến khi y phục rớt xuống đến thắt lưng, nhìn thấy một mảng ấn ký rõ ràng nơi đó, hô hấp Tức Mặc Ly đều ngưng trệ.
Tức Mặc Ly hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống sát ý đang rít gào tronglòng, trong đôi mắt đen như mực đều là rét lạnh thấu xương.
Là ai?
Bé ngoan của y, kẻ nào dám!
Ngón tay thon dài lướt qua ấn ký màu tím sậm, thế nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết gặm cắn, trong lòng khẩn trương, bàn tay không cẩn thận hơidùng lực, Duyệt Nhi bị đau nhưng vẫn ngủ, theo bản năng cất tiếng, giọng nói mềm mại ngọt ngào hãy còn đôi chút nghẹn ngào, đều là vẻ bất lựccùng khó chịu: “Sư phụ…” Đầu vẫn lắc không ngừng, tiếp đó lại nói:“Đừng…” Cảm giác kỳ quái đó lại xuất hiện rồi, nàng muốn ngủ, nàng thậtsự không muốn như vậy lần nữa.
Sư phụ.
Đừng.
Sát ý Tức Mặc Ly vốn đã kiềm nén nháy mắt lại bùng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063925/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.