Duyệt Nhi giãy giụa không được, cảm giác lại hết sức kỳ lạ, đành phải mơ mơmàng màng bắt đầu nức nở: “Mặc Ly…, Mặc Ly…Người ta buồn ngủ quá, đừnghôn…” Nàng rất muốn ngủ, nhưng cảm giác như vậy trên thân thể là sao?Mềm mại mà tê dại.
Một câu “Mặc Ly” khiến Đạp Vũ sững lại, khẽ cắn môi nàng, giọng nói khàn đặc: “Gọi Đạp Vũ sư phụ…”
Duyệt Nhi hơi đau, vẫn không thay đổi: “Mặc Ly…Người ta muốn ngủ…”
Đạp Vũ lộ ra một tia tức giận, nhịn không được lại cắn một cái: “Gọi sưphụ…” Rõ ràng đang ở trong lòng y, ở dưới thân y, nhưng vĩnh viễn nhớđến Tức Mặc Ly. Nam tử lạnh lùng ấy có gì tốt chứ? Ngay nói chuyện cũngkhông quá một câu.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi vì đau mà mở ra, đôi mắt vốn mờ mịt long lanh hai giọt lệ, vô cùng ủy khuất: “Sư phụ…”
Thanh âm dịu dàng ngọt ngào ấy, trước sau như một đều là ỷ lại, giờ phút nàythế nhưng lại chứa đựng bất lực cùng ủy khuất, Đạp Vũ nghe thấy lại càng ý loạn tình mê, mất đi thần trí, môi với răng bừa bãi tàn sát, bàn taycũng không hề rời đi.
Đến cuối cùng, một tiếng “Sư phụ” này của Duyệt Nhi mang theo cầu xin cùng sợ hãi, người này là ai? Vì sao muốn đối với nàng như vậy? Nàng thật sự khó chịu…Cơ thể giống như bị thiêu đốt, đầu óc nàng hỗn loạn, hoàn toàn không có chút ý thức nào.
Giọng nói này, gương mặt này, Đạp Vũ chỉ cảm thấy cứ muốn như thế mà trầm luân, không chút mảy may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063924/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.