Duyệt Nhi nghe thấy lời này, gương mặt trắng nõn một mảnh phiếm hồng, hai lỗtai be bé như thể cực kỳ cao hứng, phấn khởi dựng lên.
1Nguyên văn là “đả kê huyết-đánh tiết gà”, mình dịch thoáng ra cho dễ hiểu.
Ý cười trong ánh mắt Tức Mặc Ly càng nồng đậm, tựa như tầng tầng băngsương trong khoảnh khắc đều tan chảy thành làn nước ấm áp, lưu chuyểnbên trong đôi mắt đen thăm thẳm của y.
Sở Từ chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Y vốn cho rằng Đạp Vũ đã là kẻ phong hoa tuyệt đại, long chương phượng tư2 nhất mà mình từng gặp, không ngờ hãy còn một Tức Mặc Ly. Đạp Vũ thuộcdạng phong nhã dịu dàng, mà Tức Mặc Ly trước mắt lại mang đến một cảmgiác lành lạnh, nhưng dù vậy, vẫn có người cam tâm tình nguyện hòa mìnhvào loại khí tức băng lạnh ấy, tựa như thiêu thân lao vào biển lửa.
2khí độ văn nhã của rồng, dung nhan mỹ mạo của phượng, ý chỉ phong thái xuất chúng
Sở Từ thấy ánh mắt Duyệt Nhi chăm chú nhìn Tức Mặc Ly, say mê quyến luyếnnhưng cũng ngấm ngầm mãnh liệt. Y đột nhiên nảy sinh một cảm giác bấtlực, vừa hoảng hốt vừa khổ sở, y đã suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc trong lòng y Duyệt Nhi có vị trí như thế nào, còn bản thân rốt cuộc vì saolại có nhiều lúc cố chấp lơ là đến thế, trong đầu luôn hiện lên từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng, cảm giác vừa ấm áp vừa đẹp đẽ.
Hết thảy những điều này, hiện giờ bỗng dưng đều có lời giải đáp. Y hi vọngDuyệt Nhi cũng sẽ ở bên cạnh mình như một điều đương nhiên như thế, dùng ánh mắt xinh đẹp đến độ khiến người ngây ngẩn mà nhìn y, bất luận y ởđâu, bất luận cách biệt bao nhiêu năm. Giống như bất kể là khi nào ởđâu, đều sẽ hài hòa tự nhiên như vậy.
Y không biết vì sao cảm giác này lại mạnh mẽ đến thế, y và Duyệt Nhi bấtquá chỉ gặp nhau đôi lần ít ỏi mà thôi. Trong lòng thầm cười mấy tiếng,có lẽ, trên thế gian này vốn đã có rất nhiều chuyện mà bản thân khôngcách nào hiểu được rõ ràng. Mà có ai có thể chân chính muốn hiểu rõchính mình chứ?
Trong lòng Duyệt Nhi đang hết sức vui mừng, đột nhiên nghe thấy lời này củaĐạp Vũ, vội vàng nói: “Sao lại thế, Đạp Vũ sư phụ vĩnh viễn là sư phụtốt của Duyệt Nhi. Ha ha.”
Đạp Vũ sửng sốt, cười khổ một tiếng, đành phải hướng phía Tức Mặc Ly nói:“Lúc trước ở Bái Hỏa Sơn ngươi thu được một mảnh ngọc linh lung, có lẽmảnh kia cũng cảm nhận được khí tức của nó mà không gây trở ngại nữa,theo đó lực chống đối của mảnh ngọc linh lung sẽ không mạnh mẽ như vậynữa mà quy thuận ngươi…”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, phất tay từ trong hư đỉnh lấy ra mảnh ngọc linhlung thu được trên Bái Hỏa Sơn lần trước, nhẹ nhàng đặt bên cạnh mảnhngọc được khảm trên thân cây kia, sau đó đưa tay thu lấy mảnh ngọc khảmtrên thân cây ấy, bất quá chỉ xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắngcùng chấn động, kế đó lập tức quay trở về trên tay Tức Mặc Ly.
Ba người kia sững sờ đứng nhìn, không nghĩ tới lại thu được dễ dàng đến thế. Cái này, cũng thật sự khó mà tưởng tượng được.
Đạp Vũ chỉ sửng sốt một lúc, cười nói với Tức Mặc Ly: “Chúc mừng, năm mươi năm qua, lại đạt được cảnh giới mới.”
Tức Mặc Ly chỉ gật gật đầu, thanh âm vẫn lành lạnh: “Ngươi cũng tiến vào cảnh giới không nhỏ.”
Lúc đang nói thì một mùi hương hoa hồng nồng đậm thoảng tới, bốn người đưamắt nhìn, chỉ thấy một lục y nữ tử dáng vẻ xinh đẹp xuất hiện phía trước thân người của Yêu Vương nay đã không còn hơi thở, giống như không hềnghĩ tới tình huống này. Sửng sốt một chút, tức thì lay lay Yêu Vương:“Vương, chàng tỉnh lại đi…” Giọng nói chứa đựng đau thương, trầm thấp uám, giống như không thể nào tiếp nhận kết quả này. Nhưng đợi đến khinàng lay lay một lúc lâu, Yêu Vương vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Nàng mờ mịt nhìn về phía bốn người, bỗng dưng ánh mắt chợt biến: “Sở Từ…”
Sở Từ chỉ lạnh lùng nhìn nàng, vẫn khinh thường không thèm lên tiếng.
“Ngươi, là ngươi giết?”
Sở Từ gật gật đầu.
“Ngươi vì sao lại giết chàng? Ngươi muốn báo thù thì cứ giết ta đi, vì sao lại giết chàng!” Âm điệu của lục y nữ tử cao vút, như thể chất vấn Sở Từ.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Sở Từ càng gay gắt: “Ta vì sao giết hắn? Hắn ở LạcThủy sơn mạch ám toán ta, ta hiện giờ giết hắn có gì không đúng? Muốn ta giết ngươi? Ha ha, nếu không phải mẫu thân ta bắt ta thề vĩnh viễnkhông được thương tổn ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể như vậy mànói chuyện với ta? Lục Y, không phải năm đó ngươi đối với Hạo Thiên Thần Đế cha ta ngưỡng mộ thâm sâu như trời như biển, sao hiện giờ lại sa đọa đến độ vì một tên Yêu Vương mà đau lòng đến thế?”
Lục Y bị y nói vậy, trên mặt lóe lên vẻ áy náy cùng thống khổ, phức tạpnhìn y: “Sở Từ, chuyện năm đó đích thực là ta đã sai, hiện giờ ta cũngđã rơi vào ma đạo, vạn năm qua, ta thời thời khắc khắc không lúc nàokhông hối hận vì sai lầm của bản thân, chỉ đợi chết dưới tay hai mẹ conngươi cũng xem như là bồi tội. Ta sống đây, nhưng lẽ nào không phải làmột dạng tra tấn sao? Cái mạng của ta đây, ngươi muốn, Lam Cẩm muốn, bất kể lúc nào cũng có thể đến lấy!”
Nói xong lời này, nàng giống như mất đi toàn bộ sức lực, nhìn Yêu Vương,nước mắt đã ràn rụa chảy xuống: “Chàng sao lại ngốc như vậy, vì đổi lấymột nụ cười của ta, thế nhưng lại mạo hiểm như thế để lấy một mảnh ngọc. Chàng biết, ta muốn nó cũng chỉ vì thu thập linh hồn của Hạo Thiên màthôi… …” Sau đó, nàng đã chẳng thể nói thêm được lời nào nữa.
Y bất chấp tất cả ở bên cạnh nàng mấy vạn năm, có chuyện nào lại khôngphải vì nàng mà làm? Năm đó nàng bỏ tiên nhập yêu, không nơi để đi, là y cho nàng một nơi trú chân ấm áp nhất, nàng thích gì, y liền lấy thứ đóvề. Mặc dù biết quá khứ kinh khủng ấy của nàng, vẫn nguyện ý xem nàngnhư nữ tử tốt nhất trên thế giới này, nâng niu trên tay, đặt ở trongtim.
Vì một nụ cười của nàng, y thế nhưng lại đi tìm mảnh ngọc Thiên cơ linhlung, hiện giờ, y đã vô thanh vô tức nằm ở nơi này, cũng không thể nàolại nói chuyện với nàng, dụ nàng mở lòng.
Thế nhưng, vạn năm qua sớm chiều kề cận, nàng chưa từng nở một nụ cười vớiy, bất luận y vì nàng làm chuyện gì đi chăng nữa, ở trong lòng nàng,vĩnh viễn chỉ là bù đắp cho yêu thương cùng hối hận mấy vạn năm trước.Mà y, nam tử duy nhất yêu chiều sủng ái nàng trên đời này, hiện giờ lạian tĩnh đến thế nằm ở trước mặt mình, ra đi mãi mãi…
Duyệt Nhi thấy Lục Y khóc đến đau thương thống thiết, cảm giác bi thương khắc cốt ghi tâm như vậy, nàng đứng bên cạnh đều có thể cảm nhận được, nàngtiến lên trước một bước, muốn nói gì đó, nhưng lại hoàn toàn không biếtmở miệng thế nào.
Lục Y đã nhanh chóng lau sạch nước mắt, ôm lấy thân thể Yêu Vương, vì y màthu xếp, để gương mặt y đối diện với mình, nhếch khóe môi, nàng nói vớinam tử trong ngực: “Trước đây chưa hề nở nụ cười với chàng, hiện giờ tacười rồi, chàng có còn đồng ý mở mắt ra nhìn ta không?”
Yêu Vương trong ngực vẫn hoàn toàn không có động tĩnh.
Nàng liền ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt đó, cười không ngừng, trên gương mặtxinh đẹp hết thảy đều là vẻ đau đớn, như thể nụ cười ấy chứa đựng tất cả bi thương cùng hối hận, cứ như vậy từng bước từng bước chạy ra khỏicánh rừng.
Duyệt Nhi nhìn theo bóng dáng nàng, nhất thời không biết cảm giác thế nào.Nàng chưa từng trải nhiều, từ khi được Tức Mặc Ly nhặt về đến giờ, bấtquá chỉ là khoảng thời gian ba trăm năm mà thôi. Tựa như nàng trước giờkhông hề phải chịu qua bất kỳ suy sụp nào, chỉ một lòng một ý bảo vệ Tức Mặc Ly, cảm thấy cứ vĩnh viễn mãi mãi như thế, liền sẽ không yêu cầu xa xỉ gì hơn. Nhưng Tức Mặc Ly liệu có suy nghĩ giống nàng không?
Tức Mặc Ly vẫn chỉ nắn nắn bàn tay nhỏ nhắn của nàng: “Đừng nghĩ nhiều, sẽ mệt.”
Duyệt Nhi gật gật đầu. Nhìn Sở Từ ở bên cạnh, nhớ tới lời nói vừa rồi của Lục Y, quan hệ giữa mẫu thân đó của Sở Từ và Lục Y hình như rất không bìnhthường nha.
Đôi mắt ma mị của Sở Từ liếc qua, hỏi: “Duyệt Nhi, sao? Lẽ nào bị vẻ đẹp của bổn đại gia mê hoặc rồi?”
Duyệt Nhi đầu đầy hắc tuyến, kiên quyết không thèm mở miệng. Tức Mặc Ly nhìnSở Từ, mày nhăn lại, bên cạnh Duyệt Nhi sao lại xuất hiện nam tử xinhđẹp như vậy? Trước đây cũng chưa từng gặp qua. Không biết vì sao, một kẻ trước giờ ít khi để ý đến chuyện ngoài giới như y, thế nhưng lại nhịnkhông được cất giọng hỏi: “Ngươi là?”
Sở Từ nở nụ cười thấu hiểu, thanh âm ma mị không thời khắc nào không trêuchọc tiếng lòng của người khác: “Duyệt Nhi là ân nhân cứu mạng của ta.”
Duyệt Nhi đầu đầy hắc tuyến: “Rõ ràng là ngươi cứu ta một mạng.”
Gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Sở Từ nhất thời suy sụp, yếu ớt hỏi: “DuyệtNhi, lẽ nào nàng hoàn toàn không nhớ năm đó ở dãy núi Lạc Thủy đã xảy ra chuyện gì? Không nhớ chú chim nhỏ màu đỏ như ánh tà dương gặp phải nguy hiểm ở dãy núi Lạc Thủy năm đó? Ta thế nhưng ngay cả lúc nàng oe oechào đời, ở trước mặt ta hóa thành hình người đều nhớ rành mạch rõràng, một chút cũng không quên a.”
Duyệt Nhi:…. …
Sở Từ nở nụ cười xấu xa, bước đến trước mặt Duyệt Nhi, đem nguyên đan củaYêu Vương giao ra trước mặt nàng: “Nguyên đan của yêu vốn rất có lợi cho việc tu luyện, nguyên đan của Yêu Vương lại càng có tác dụng không ít,nàng giữ lấy.”
Duyệt Nhi nhìn y: “Ngươi tự dùng đi.”
Sở Từ kiêu ngạo xinh đẹp ngẩng đầu: “Hừ, bổn đại gia mới không thèm cái thứ đồ nhà quê đó.”
Duyệt Nhi hết cách, đành phải nhận lấy nguyên đan, cẩn thận cho vào trong túi càn khôn, còn siết chặt miệng túi, sợ nó rơi ra.
Tức Mặc Ly thấy nàng cất xong, cũng không ngừng lại lâu, dắt Duyệt Nhi bay về phía dãy núi Lạc Thủy.
Đạp Vũ đứng tại chỗ một lúc, vừa bất lực lại vừa mỉm cười chua xót, rồi cũng đi về hướng Hàn Lâm Thư viện.
Sở Từ nhìn thấy thân ảnh bọn họ mất hút giữa không trung, lần đầu tiênbỗng dưng nhận thấy bản thân dường như có chút cô đơn tịch mịch a.
Quay trở về dãy núi Lạc Thủy sau năm mươi năm, tiên đồng của Lạc Thư phủ đệgiống như biết được họ sẽ quay về, sớm đã đứng đợi trước điện, trôngthấy Lạc Thủy Thượng Thần dắt tay Duyệt Nhi trở về thì hết sức kíchđộng. Hành lễ chúc mừng xong liền nói: “Đồ dùng trong thiện phòng đều đã được thay mới một lượt, các loại thức ăn Duyệt Nhi cô nương thích cũngcó, Thượng Thần và Duyệt Nhi cô nương có thể lập tức đi xem thử.”
A, hương vị xa cách suốt năm mươi năm a, hôm nay cuối cùng lại một lần nữa phiêu tán khắp dãy núi Lạc Thủy, tiên đồng bị chính sự chuyên nghiệpcủa mình cảm động đến mơ màng.
Duyệt Nhi cười gật gật đầu, hai lỗ tai be bé mềm mại cong cong, mặc dù biếtđược hiện giờ đã không cần ăn uống, nhưng vấn đề không phải là ăn baonhiêu cũng sẽ không no hoặc là sẽ không đói, mà là bản thân có thỏa mãnhay không mà thôi. Có điều lúc này suy nghĩ muốn được ăn một bữa ngonthế nhưng vẫn là thói quen dù thế nào cũng không sửa được của Duyệt Nhi, huống chi là do Tức Mặc Ly nấu, càng không phải bình thường rồi.
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi nở nụ cười đáng yêu, khóe môi khẽ nhếch, nụ cườigiống như mặt trời mới lên trong nháy mắt khiến Duyệt Nhi điên đảo thấthồn lạc phách.
Mỹ sắc hại người a!
Tức Mặc Ly mặc dù bình thường lạnh lùng, cười lên thì đẹp không ai bằng. Duyệt Nhi hoàn toàn bị đánh bại.
Mãi đến khi Tức Mặc Ly kéo nàng đến thiện phòng, Duyệt Nhi mới hồi phục tinh thần.
Kế đó, chính là khi Tức Mặc Ly phong hoa tuyệt đại của chúng ta thi triểntrù nghệ thì Duyệt Nhi sớm đã bắc một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh, chốnggương mặt nhỏ nhắn nhìn không chớp mắt.
Tức Mặc Ly thật sự quá đẹp, từng động tác cử chỉ đều đẹp đến thế, từng sợitóc đều ưa nhìn đến thế. Duyệt Nhi đã hoàn toàn đắm chìm mê mẩn trong mỹ sắc của Tức Mặc Ly, không thể kiềm chế.
Xét thấy cô hổ nhỏ nào đấy là động vật ăn thịt, vì vậy Tức Mặc Ly chế biến phần lớn đều là thịt.
Tỷ như món gà nướng mật. Tức Mặc Ly chỉ cần đem con gà đã được sơ chế sạch sẽ để lơ lửng trên tay, bàn tay ngưng tụ linh lực, hóa ra một ngọnthiên địa linh hỏa nướng đồ vật trong không trung, một bàn tay khác thìcho vào những gia vị đã được bài trí ngăn nắp có quy luật trên bàn, cuối cùng thì rưới mật hoa từ bên trên, khi đến trước mặt Duyệt Nhi chính là món gà nướng mật hương thơm ngào ngạt.
Duyệt Nhi không ngừng cảm thán, thần chính là rất tốt a, bất luận là khi nàohay ở đâu, nghĩ muốn cái gì, chỉ cần thần lực đủ cao liền có thể từtrong không trung biến ra, Duyệt Nhi đã từng hỏi Tức Mặc Ly vì sao không trực tiếp biến ra gà nướng mật, như vậy y sẽ không cần phải chế biếnrồi.
Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên nói: “Thần chỉ có thể sáng tạo những vật có căncơ gốc rễ tồn tại trên thế gian, như kim mộc thủy hỏa thổ, gió chớp nước mây v..v.., đây đều là những thứ nguyên thủy chưa từng trải qua thayđổi, trong khi những thứ khác như gà nướng mật mà nàng nói, đều khôngphải là căn nguyên của thế gian, đấy đều là vật đã trải qua sự chế biếncủa nhân gian mà thành, vì vậy không thể biến ra được.”
Duyệt Nhi thu hồi suy nghĩ, vội vàng cầm lấy con gà nướng bắt đầu vội vã ăn.
A, hương vị xa cách hơn năm mươi năm a, Duyệt Nhi cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt.
Ăn được một nửa thì phát hiện Tức Mặc Ly đang lặng lẽ nhìn mình, liền bẻ một cái chân gà đưa qua: “Người ăn đi.”
Tức Mặc Ly lắc lắc đầu, vươn tay ra cầm lấy chân gà, ngồi xổm xuống, đưa đến bên môi Duyệt Nhi: “Ăn.”
Cứ thế từng miếng từng miếng, bất tri bất giác Duyệt Nhi đã xử lý sạch sẽnguyên con gà nướng, uống hết cốc mật hoa đun nóng trong tay Tức Mặc Ly, thỏa mãn liếm liếm đôi môi hồng nhuận, trong khoảnh khắc có cảm giácđời này thật viên mãn.
Bỗng dưng phát hiện đôi đồng tử đen nhánh như mực của Tức Mặc Ly vẫn chằmchằm nhìn mình không chớp mắt, ách, bộ trên mặt mình có gì sao? DuyệtNhi ngờ vực đưa tay lên định sờ thử mặt mình, liền bị tay của Tức Mặc Ly ấn xuống.
Sau đó, Duyệt Nhi hoàn toàn mất đi suy nghĩ.
Đôi môi mềm mại của Tức Mặc Ly hãy còn một chút lành lạnh, nhưng lại dịudàng như thể đối với vật mà bản thân mình yêu thích nhất, chỉ khe khẽchạm vào. Gương mặt Duyệt Nhi “bung” một tiếng đỏ lựng, đôi mắt tro tròn sáng ngời màu hổ phách lúc này một mảnh hơi nước mờ mịt, kế đó thì u mê trong đôi đồng tử thâm u đen hút của Tức Mặc Ly.
Sau khi hai đôi môi khẽ chạm rời ra, Tức Mặc Ly cũng không hề rời đi, chỉkề sát bên gương mặt trắng nõn của Duyệt Nhi, hơi thở ấm nóng thổi quagương mặt đã đỏ ửng đến độ không thể đỏ hơn của Duyệt Nhi, mỗi từ y nói, cánh môi mềm mại ấy đều lướt qua gương mặt nhỏ nhắn của nàng, vẫn làthanh âm tựa như suối trong chảy qua ngọc thạch, Tức Mặc Ly nói: “Đây là việc ta muốn làm nhất trong ba trăm năm qua.”
Hai lỗ tai đáng yêu của Duyệt Nhi hưng phấn dựng lên, nhịp tim dồn dập hoàn toàn không thể nào khống chế, máu huyết toàn thân đều xông lên đầu,nàng thở dài một tiếng trong lòng: Ngày hôm nay, quả nhiên rất viên mãn.
Tiếp đó, không chút khí thế ngất đi trong ngực Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly ôm chặt người trong lòng, vân vê đôi tai nhỏ hãy còn dựng thẳng, ánh mắt gian mày thế nhưng đều là một mảnh dịu dàng ấm áp chưa từngthấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]