Con phượng hoàng nào bị người ta trêu đùa mà hoàn toàn chưa nhận ra:“Lần trước nàng bị Hồ tộc đả thương, không phải dưỡng thương ngủ say năm mươi năm sao?”
Duyệt Nhi lại càng không hiểu: “Không có, chỉ qua hai tháng thì ta đã xuống giường được rồi mà.”
Cuối cùng con hỏa phượng nào đó đã hiểu ra, cắn răng hung hăng trừngĐạp Vũ thượng thần đang mang dáng vẻ tựa như thư sinh tao nhã: “Tên lang băm chết tiệt, ngươi lại gạt ta! Được, hôm nay ta với ngươi thù cũ hậnmới cùng tính một lượt đi!”
Vừa đứt lời thì lấy ra pháp khí, một cây sáo làm từ ngọc mà cũng không phải ngọc, duyên dáng đặt bên môi thổi một khúc nhạc.
Nháy mắt sau khi tiếng sáo vang lên thì từng tia ánh sáng màu đỏ sắcbén tựa như dao bay về phía Đạp Vũ, Đạp Vũ cười tao nhã, ‘rẹt’ một tiếng xòe cây quạt ngọc ra, ngăn cản nhanh chóng không chút hoang mang, tựanhư dạo chơi quanh sân vắng, không hề có chút bối rối nào. Duyệt Nhi cảm thấy tiếng sáo kia phảng phất tựa như ma chú đang kích thích chínhmình, cả người cũng cảm thấy rối loạn, chỉ có Đạp Vũ còn giống như bìnhthường không có chuyện gì. Khóe mắt Sở Từ nhìn thấy nét mặt khó chịu của Duyệt Nhi, liền phất tay bày ra một kết giới cách âm xung quanh DuyệtNhi.
Tiếng sáo càng ngày càng cao vút, tiên đồng trong Hàn Lâm Thư Viện chịu không nổi tiếng ma nhạc tra tấn như vậy đã hôn mê từ lâu. Đạp Vũ giữphong độ chỉ có lay động cây quạt ngăn cản ánh sáng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063849/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.