Khi Kha Mộ Thanh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đángyêu, một đôi mắt thật to màu hổ phách sáng lấp lánh đang nhìn hắn, thấyhắn tỉnh lại, hai mắt cong cong, vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh rồi.”
Kha Mộ Thanh nhắm mắt lại, ngược lại hắn hy vọng chính mình đã chết, như thế mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thấy hắn không nói lời nào, Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Không phải là bị Đạp Vũ sư phụ đã chữa hắn thành câm rồi chứ?”
Đạp Vũ ngồi bên cạnh nhướn mày: “Tiểu ái đồ, con dám nói ta như vậy, ta lập tức làm cho hắn chết luôn.”
Duyệt Nhi vội ngậm miệng. Nhìn Kha Mộ Thanh trong chốc lát. Chỉ có thểthở dài: “Ta biết hiện giờ ngươi ngươi cảm thấy không còn tha thiếtquyến luyến cuộc sống nữa. Đông Hải thái tử vẫn còn sống, ngươi muốn làm sao đây?”
Kha Mộ Thanh mở mắt ra, trên khuôn mặt thanh tú đã có chút biểu cảm: “Hắn chết hay sống không có liên quan gì đến ta.”
Duyệt Nhi chậc lưỡi: “Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.”
Kha Mộ Thanh không để ý tới lời nói của nàng, chỉ nhìn vị tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi trước mặt: “Vì sao cô lại cứu ta?” Hắnnhớ rõ ngày đó sau khi bị Đông Hải thái tử đánh bật ra, có rất nhiềuthiên binh thiên tướng đuổi giết hắn, hắn chạy đến một chỗ vách núi thìkhông chút do dự nhảy xuống.
Duyệt Nhi cười cười, lỗ tai cong cong: “Nhìn ngươi thuận mắt. Hơn nữa,ngươi là một nam tử, nhảy xuống vực mà chết, không phải rất mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063848/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.