Khi Kha Mộ Thanh trăm đắng nghìn cay đến dãy núi Lạc Thủy tìm Duyệt Nhi thì khi đó, cô hổ nhỏ ấy đang mãn nguyện ngồi trước Cúc Thủy Toái NguyệtĐình, ngắm nhìn phong cảnh mình yêu thích nhất.
Kha Mộ Thanh tiến lên trước, hành lễ: “Chủ nhân.” Đây là Duyệt Nhi sốngchết yêu cầu, nói càng có thể thể hiện vị trí khí phách không gì sánhđược của mình.
Duyệt Nhi hai mắt khẽ cong: “Tiểu Mộ.” Trong lòng Kha Mộ Thanh tức thì rơilệ, nhớ đến lúc Duyệt Nhi gọi y Tiểu Mộ, y sống chết không nghe, kế đóthì người nào đấy mặt dày mày dạn sau một hồi cứng mềm đều không có kếtquả, tức giận bừng bừng: “Ngươi là lão gia hay ta là lão gia, lại nói,gọi Tiểu Mộ thì càng có thể thể hiện sự từ ái cùng thân cận mà chủ nhânta đây đối với thuộc hạ.” Từ đó về sau, y bước lên con đường nô dịch đầy máu và nước mắt, không còn đường về cho cô hổ nhỏ trước mắt này.
Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ từ trong túi càn khôn lấy ra đủ loại thoại bản gomđược ở nhân gian, cuối cùng, do dự một hồi, rốt cuộc mới lấy ra hai hình người nho nhỏ.
Duyệt Nhi hiếu kỳ cầm lên xem, thấy hai hình người bằng đường đó là một bétrai và một bé gái ngây thơ xinh xắn, hoạt bát đáng yêu thì cực kỳ caohứng: “Tiểu Mộ, đây là gì vậy?”
Kha Mộ Thanh cười nói: “Đây là đồ chơi bằng đường của nhân gian, dùng đường nặn thành có thể ăn được.” Đôi mắt Duyệt Nhi long lanh sáng rỡ nhìn y,không ngờ y vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063851/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.