Đợi đến khi Duyệt Nhi từ trong mộng tỉnh dậy, đã là buổi chiều của ngày thứ hai.
Duyệt Nhi rời khỏi ghế trầm hương, đảo mắt nhìn quanh, ánh chiều tà bênngoài chiếu vào trong phòng, lộ ra vẻ hòa hợp lại duy mỹ, hai mắt DuyệtNhi cong lại, khe khẽ cười chạy ra khỏi lầu các.
Mây trắng chở Duyệt Nhi thong thả chạm rãi rời khỏi Lạc Thủy sơn mạch, Duyệt Nhi đi dạo khắp nơi không có mục đích.
Phong cảnh trên Cửu Trùng Thiên rất đẹp, nhưng phần lớn lại mang khí thế nghiêm trang cứng nhắc, cứ một sơn một thủy, ngay đến một hòn đá cũngđều như thể được dụng tâm bày trí, mặc dù tạo được mỹ cảm nhưng lạikhông có chút sáng tạo nào.Chẳng dễ gì mới rời khỏi Cửu Trùng Thiên,Duyệt Nhi đi đi dừng dừng, ngắm nhìn cảnh đẹp, dạo chơi bên ngoài mộtphen, một mình tự đắc tự vui.
Có lẽ ở bên cạnh Tức Mặc Ly ngây ngốc khá lâu, Tức Mặc Ly trầm mặc kiệmlời, có đôi khi Duyệt Nhi mấy ngày trời cũng không nói với hắn câu nào,chỉ việc người nào người nấy làm, ở bên cạnh hắn, cảm giác mọi thứ đềutĩnh lặng là điều đương nhiên.
Hiện tại cũng không có người cùng mình nói chuyện, nhưng cảm giác cô độc ấy, kỳ thực chưa từng nhận thấy khi ở bên Tức Mặc Ly.
Nghĩ là nghĩ vậy, Duyệt Nhi vẫn không hề từ bỏ suy nghĩ ra ngoài chạy loạn của mình.
Hôm ấy, nàng bay đến một sơn cốc, bên ngoài một mảnh sương vụ giănggiăng. Vào trong mới phát hiện, sơn cốc này thế nhưng lại giống với dãynúi Lạc Thủy– không có điểm dừng, nhưng lại không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/125404/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.