Lại qua mấy tháng, mặc dù Duyệt Nhi hàngngày đều chăm chỉ tu hành, nhưng chung quy vẫn cảm thấy một chút tiến bộ cũng không có, trong lòng vừa buồn vừa không biết làm thế nào.
“Ài…”
Không biết đã thở dài lần thứ mấy rồi, Duyệt Nhi bò lên chiếc bàn bạchngọc, hai lỗ tai be bé không chút tiếng động cụp xuống, trời ạ, cũng đâu cần phải buồn chán vô vị đến vậy.
Bỗng dưng rất muốn ăn thịt.
Ăn thịt?
Thịt?
Tức Mặc Ly…
Hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi lại càng không có chút sức lực, hơn cả nămrồi vẫn chưa gặp lại hắn, thương thế của hắn đã tốt lên chưa? Thật rấtrất muốn gặp hắn, rất muốn ăn thịt hắn nấu cho…
“Tiểu ái đồ, đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Duyệt Nhi không chút sức lực ngẩng đầu nhìn về phía trước, bàn tay thondài của Đạp Vũ Thượng Thần gạt đi mớ hoa đào tươi đẹp trước mắt, lộ ragương mặt phong hoa tuyệt đại, mái tóc đen bóng thả xuống được giữ lạibằng ngọc quan tinh xảo, một vài sợi không nghe lời hãy còn bay bay theo gió, lướt qua dung mạo tuấn tú vô song, đôi mắt so với nhật nguyệt cònsáng hơn đang nhìn sang, quân tử tao nhã, ôn nhuận như ngọc.
“Đạp Vũ sư phụ.” Duyệt Nhi uể oải cất tiếng gọi. Giọng nói của nàng vốnđã mềm mại dịu dàng, khiến toàn thân người nghe giống như bị một chiếclông vũ nhẹ nhàng lướt qua, có cảm giác tê dại cùng hưởng thụ không nóiđược thành lời. Lại thêm ngữ điệu yếu ớt hiện thời, giống như nũng nịulấy lòng, hết sức động lòng người.
Đạp Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/125403/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.