Diêu Đại Đầu bò người lên, quả nhiên thông suốt tự phong kín miệng lại, khom lưng đi đến hậu viện.
Tề Vô Thương tiến lên hai bước, chụp ống tay áo hắn, nghiêm mặt nói: “Diêu Đại Đầu, ngươi chắc hẳn nuốt trộm của tiểu gia nhà ngươi không ít ngân lượng?”
Diêu Đại Đầu hoảng sợ, nghĩ thầm này quả thật thần thông, ta hôm qua mới nuốt trộm của tiểu thiếu gia hai tháng tiền, cùng với mấy khối tiền dong trước kia, hắn làm sao biết?!
Tề Dư Phái cũng thấy kỳ quái, chính mình tuy sớm nhìn ra sơ hở, Diêu Đại Đầu này chẳng phải người lương thiện gì, chỉ sợ tiểu thiếu gia kia đã bị hắn ức hiếp đến ngoan ngoãn phục tùng, lại không ngờ Tề Vô Thương cũng có nhãn lực như vậy, vội hỏi: “Ngươi như thế nào thấy được?”
Tề Vô Thương nói: “Lúc nãy ta nhìn thấy túi tiền bên hông hắn, ước chừng mười hai lượng có thừa, trong người hạ nhân tôi tớ từ khi có thể mang nhiều bạc như vậy? Huống chi trong lời nói lão nhân này, đối với tiểu thiếu gia kia không hề tôn kính, ác phó khinh thường chủ, nếu muốn nuốt tiền bất quá chỉ cần tùy tiện nhấc tay một cái là được.”
Thanh âm che giấu tức giận, trong lòng đối với tiểu thiếu gia chưa từng gặp mặt kia tồn tại vài phần thương hại.
Tề Dư Phái nhất thời nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa: “Nhìn thấu mọi việc, lập luận sắc sảo, giỏi lắm.”
Tề Vô Thương cũng không ra vẻ đắc ý: “Chiến cục thay đổi trong nháy mắt, làm tưởng giả cần phải có năng lực hiểu rõ ngọn nguồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/193678/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.