Ngày tháng dần trôi.
Sơn cốc vẫn như cũ — sớm nắng chiều sương, thỉnh thoảng vài con thú hoang lặng lẽ kéo ngang qua suối, để lại dấu chân rồi lại biến mất vào rừng sâu. Nhưng nơi thác nước đổ xuống hồ cạn kia, đã không còn yên tĩnh như trước.
Một thân người trần, toàn thân đầy vết bầm và máu khô, đang ngồi xếp bằng dưới dòng thác — như chày giã đá.
Mỗi giọt nước nện xuống da thịt như dùi trống giáng vào mặt trống đồng, vang vọng cả cốc sâu.
Tô Trạm — hắn vẫn còn sống.
Và không chỉ sống. Hắn… đang tu.
Từ ngày đầu tiên, khi đọc xong đoạn khẩu quyết sinh mệnh, trong máu huyết hắn đã le lói một dòng khí mỏng như tơ, lạnh như sương mà mát như nhựa cây.
Loại khí ấy không thể tu ra chiêu thức, cũng không nâng cao cảnh giới. Nhưng mỗi lần dẫn nhập, những khớp xương tưởng đã mục ruỗng lại âm ỉ nhói lên — đau đớn, nhưng cũng là dấu hiệu hồi sinh.
Ngày đầu tiên, hắn không thể ngồi dưới thác quá một canh giờ.
Năm ngày sau, hắn đứng được trong nước một khắc.
Mười ngày sau, hắn đấm ra một quyền, thân cây khô bên hồ gãy răng rắc.
Nhưng rồi hệ lụy cũng đến. Mỗi lần hắn tu luyện, cây cỏ quanh đó lại héo thêm một chút, yếu đi một chút.
Hắn không dám luyện gần nhà, phải chạy ra sau núi, đến chỗ thác nước để tu.
Một tháng sau, hắn đã vác được tảng đá nặng gấp đôi thân mình, chạy một vòng quanh cốc mà không gãy xương.
Ban đầu, xương sống như muốn gãy làm đôi, tảng đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669614/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.