Ánh mặt trời nghiêng qua đỉnh núi, rọi xuống sân đất một màu vàng nhạt.
Sau cuộc nói chuyện ngắn với hai hộ vệ, Mộc Thanh trở vào nhà. Mắt nàng lướt qua Tô Trạm đang ngồi tựa giường, máu trên áo đã khô thành vệt. Bảo Ảnh vẫn ngồi cạnh, ánh mắt căng thẳng nhìn ra ngoài.
— Ta phải đi.
Giọng nàng không chậm, cũng chẳng lạnh như thường lệ. Vẫn là sự bình đạm – như gió sớm qua rừng. Đôi mắt nàng lướt qua sơn cốc như muốn lưu lại khoảng bình yên giữ 1 đời tu sĩ:
Non xanh nước biếc hữu tình
Người dưng ngược lối mà chua xót lòng.
Nàng khẽ lẩm bẩm
Bảo Ảnh thoáng ngẩn ra, còn chưa kịp nói lời giữ lại thì Mộc Thanh đã quay người. Nhưng khi đến cửa, nàng chợt dừng bước.
Tay áo khẽ vung. Một cuộn trục nhỏ, bọc vải lụa màu lá non, nhẹ nhàng bay về phía Tô Trạm.
— Thứ này, tặng ngươi.
Tô Trạm giơ tay đỡ lấy, còn chưa kịp mở ra thì bên ngoài đã vang tiếng bước chân. Là lão hộ vệ tóc bạc.
Lão không lên tiếng, chỉ nhìn cuộn trục trong tay Tô Trạm, ánh mắt sâu như đáy giếng. Sau đó, lão chắp tay, nói:
— Thánh nữ, người không thể tùy tiện truyền pháp.
Tô Trạm khẽ giật mình. Ánh mắt lập tức chuyển sang Mộc Thanh.
— Không phải pháp, — nàng đáp — chỉ là một đoạn khẩu quyết nhỏ… ta ngộ ra trong lúc dưỡng thương.
— Nhưng...
— Nếu ngươi sợ, có thể thu lại. — Giọng nàng không cao, nhưng đủ khiến lão hộ vệ im bặt.
Lát sau, lão lùi sang bên, cúi đầu:
— Thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669613/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.