Đêm ấy, gió lớn thổi xuyên qua khe núi, se sắt lạnh. Tiếng côn trùng thưa thớt, chìm dần trong màn sương mỏng như tơ. Trong căn nhà đá lợp cỏ đơn sơ, Bảo Ánh quay lưng về phía anh trai, ôm chặt chiếc chăn đã sờn mép. Tô Trạm nằm sát vách, tay vẫn đặt gần thanh đao cùn – thói quen từ những năm tháng trốn chạy.
Bỗng một tiếng "ầm" lớn vang lên từ sườn núi sau nhà. Đá lở, chim bay loạn, rồi... yên tĩnh đến đáng ngờ.
Tô Trạm bật dậy theo bản năng, kéo muội muội ra khỏi chăn:
> — Dậy. Có động.
Hai huynh muội men theo vách đá. Tới nơi thì thấy một lão già nằm thẳng cẳng giữa bãi cỏ. Áo vàng chóe, rách tả tơi. Đầu trọc bóng lưỡng, cả người bốc mùi khét như vừa bị thiên lôi bổ trúng.
Bảo Ánh dụi mắt, kéo tay Tô Trạm thì thầm:
> — Ca ca… có người. Là người mà… nhưng sao kỳ dị vậy? Tô Trạm siết tay muội muội, hạ giọng:
> — Nhỏ tiếng thôi.
> — Ca ca… lão ấy mặc váy hả? Là... dị hợm luyến ái sao?
> — Không phải váy… mà cũng chẳng giống đạo bào.
(ngập ngừng)
— Đừng nói bậy.
> — Nhìn kìa, ca ca. Đến đôi giày cũng không có. Như mấy lão ăn mày ở trấn Thanh Dương ấy.
(nghiêng đầu)
— Hình như lão bị đánh đến rụng hết tóc rồi. Trên đầu còn có chín cái ấn thâm đen kìa. Ai lại đánh một lão bá ăn mày đến trọc đầu chứ… thật đáng thương.
Tô Trạm chau mày. Lão kia yếu đến mức như sắp lìa đời, nhưng khí tức lại kỳ lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669615/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.