Trong bảy ngày này, hai người chơi không biết mệt mỏi ở Venice, ngắm cảnh, ăn uống, chụp ảnh, đôi khi thức khuya làm tình, mỗi ngày chạy loạn xạ trên đường cao tốc.
Thích Nhất Hoan chỉ mặc váy công chúa một ngày, dán trên lưng Khúc Thanh Trúc, kéo dải ruy băng đỏ quanh cổ Khúc Thanh Trúc, chơi đùa rất cuồng nhiệt.
Ngày cuối cùng, hai người không đi chơi nữa, ở trong khách sạn chơi, xem TV, xem cốt truyện không đầu không đuôi rất nhàm chán, Thích Nhất Hoan rất khẩn trương, đặc biệt sợ Khúc Thanh Trúc sẽ nói trò chơi kết thúc.
Buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại, chống tay nhìn Khúc Thanh Trúc, câu hỏi nghẹn lại trong cổ họng, nàng muốn hỏi Khúc Thanh Trúc xem nàng có tư cách không, có phải nên làm người yêu hay không.
Nhưng Khúc Thanh Trúc tựa hồ đã ngủ, từ đầu đến cuối không đưa ra câu trả lời, trong lòng Thích Nhất Hoan khó chịu, sớm biết vậy nàng đã nói thêm một câu: "Không nói kết quả, im lặng nghĩa là chúng ta sẽ tiếp tục yêu nhau."
Nàng thở dài, Khúc Thanh Trúc lấy chăn đắp cho nàng, nói: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta phải đáp chuyến bay."
"...ò." Thích Nhất Hoan tiếp tục thở dài.
Ngày hôm sau, Thích Nhất Hoan buồn ngủ đi theo Khúc Thanh Trúc, hai người đều không ngủ ngon, dọc đường cũng không nói nhiều, kể cả trên máy bay cũng không nói một lời, nhiều nhất là đưa cho Khúc Thanh Trúc một cốc cà phê.
Sau khi về nước, Khúc Thanh Trúc nhận được cuộc gọi từ Mẹ Khúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540625/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.