Thích Nhất Hoan vừa nói ra những lời như vậy, Khúc Thanh Trúc liền bị dọa tới, chủ tiệm bên cạnh rất vui mừng, kêu nhân viên bán hàng mang ra bảy bộ váy công chúa với nhiều màu sắc khác nhau.
"Không cần mua nhiều, cũng không cần phải mặc mỗi ngày." Khúc Thanh Trúc kéo nàng sang một bên, lý trí nói: "Loại váy này rất hạn chế, nếu chúng ta đi nơi khác, chị sẽ khó đi lại."
"Không sao." Thích Nhất Hoan nói, "Tôi thích mặc."
Nàng nhận xét về chiếc váy công chúa, nói thêm: "Kỳ thực tôi cũng có một ước mơ, đó là một ngày nào đó, tôi có thể mặc váy công chúa, giẫm lên những đám mây sặc sỡ, bước đến trước mặt vợ của tôi, nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy mười nghìn năm."
Khúc Thanh Trúc muốn cười, không nhịn được, cô mấp máy môi nói: "Kỳ thực quần áo chị thường mặc cũng rất đẹp, rất hợp với tính cách của chị, không cần thay đổi. "
Đôi mắt của Thích Nhất Hoan lấp lánh những vì sao.
Khúc Thanh Trúc rất keo kiệt trong việc khen người khác, dù có khen cũng chỉ vì lễ phép, khô khan lại không chân thành.
Lúc này, Thích Nhất Hoan mới cúi đầu nhìn chính mình.
Hôm nay nàng chọn một chiếc váy đen cổ chữ V khoét sâu khoe trọn hình ngực, bởi vì hôm qua hai người làm chuyện đó, Khúc Thanh Trúc đã cắn vào ngực nàng, để lại vết răng.
Nàng ăn mặc như vậy nhằm mục đích khoe mối quan hệ của mình với Khúc Thanh Trúc, rất phóng đãng.
Thích Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540624/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.