Uống xong chén thuốc, Mỹ Ly nhắm mắt lại, buộc mìnhkhông nghĩ đến bất kỳ điều gì khác nữa. Thuốc thật hiệu nghiệm, hoàn toàn nhờtác dụng thần kỳ của nó mà gần đây nàng đều ngủ yên trọn đêm.
“Chủ tử, ăn chút cháo rồi hẵng ngủ nhé?” Nguyệt Mặccúi người xuống giường khẽ gọi nàng.
Mỹ Ly không mở mắt, lắc đầu.
Nguyệt Mặc đứng thẳng dậy, nhìn thân hình gầy yếu mảnhdẻ của Mỹ Ly, cau mày hồi lâu rồi khuyên nhủ: “Chủ tử! Mấy ngày nữa vương giaphải xuất chinh rồi, đi cả nửa năm một năm, dẫu người uất ức đến đâu cũng đừnggiận dỗi vương gia.” Cô ta cắn môi, lẽ ra không muốn nói tiếp, nhưng lòng xótxa cho chủ tử. “Người cứ như vậy, vương gia càng cảm thấy phúc tấn ôn nhu hiềnlành hơn thôi.”
Mỹ Ly hơi nhếch mép, mắt vẫn nhắm chặt, “Nguyệt Mặc…”Nàng như đang thở dài, “Ta hiểu cả mà.”
Nàng hiểu, nhưng nàng đã buông tay rồi. Sự khốc liệtcủa vận mệnh, nàng nếm trải càng nhiều, nhận thức lại càng sâu sắc. Nàng ngherõ ràng tiếng bước chân của Tĩnh Hiên, nhưng không nhúc nhích, tiếp tục nhắmmắt, Nguyệt Mặc lắc đầu thở dài, tưởng nàng giận lẫy.
“Các ngươi lui xuống!” Mất chẵn một ngày một đêm, TĩnhHiên mới đè nén được cơn giận, y chán ghét những phiền phức mà nàng mang lại.Đời này mà không gặp nàng thì cuộc sống yên ổn biết bao nhiêu!
Trên nhà chính, lúc nào Tố Doanh cũng mỉm cười ngọtngào đợi y. Dù y làm nàng bẽ mặt trước bao nhiêu người trong vương phủ, nàngcũng chẳng nói một câu oán trách. Y bị Mỹ Ly chọc giận, hầm hầm sai người hầusang phòng Tố Doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/29239/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.