Mỹ Ly khép chặt mắt, vừa tắm xong, toàn thân nhẹ nhàngkhoan khoái, bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan. Cố buông lỏng bắp thịt cứng đờ, nàngkhẽ cựa quậy tìm tư thế nằm cho thoải mái.
Ồn ào quá, dãy nhà của nàng tuy nằm ở góc yên tĩnhnhất trong biệt viện vương phủ, nhưng tiếng người náo động cứ vẳng lại từnghồi, khiến thái dương nàng nhức nhối kinh khủng.
Đến phiên trực hầu, hai a hoàn Nguyệt Sắc và NguyệtMặc ngồi ngoài hành lang hong nắng, rì rầm trò chuyện. Dù không muốn, nàng vẫnnghe rõ từng câu từng chữ.
“Tân phúc tấn làm bộ làm tịch quá...” Khoảng lặng đầyý nghĩa, chắc cô ta đang chỉ ra cửa, “... Chữ ‘Hỉ’ cũ, rồi lục đỏ trang trí đềutháo xuống hết đổi lấy đồ mới.”
“Người ta là phúc tấn, đương nhiên không dùng đồthừacủa chủ nhân chúng ta.”
Giọng nói càng hạ thấp.
“Về sau cuộc sống của chúng ta chắc là khó khăn lắmđây. Nghe nói tân phúc tấn, chỉ riêng đầy tớ thôi cũng vào cỡ hai mươi mấy giađình, tổng cộng bốn năm chục nhân khẩu, vương gia bắt buộc phải mở một khoảnhđất đằng sau nhà chính để làm chỗ ở cho bọn họ. Của hồi môn thì càng không cầnnhắc đến, nghe nói tính riêng tiền cưới tặng cho vương gia chúng ta đã lên đếnmười vạn lượng bạc trắng. Chủ nhân chúng ta làm sao bì được đây?”
“Cũng không hẳn đâu.” Nguyệt Sắc khúc khích cuời khẽ,“Vương gia rất quan tâm đến chủ nhân. Đêm nào cũng như đêm nấy. Mỗi sáng muộivào hầu hạ, chỉ tính số khăn tay vương vãi dưới đất...”
“Nha đầu chết tiệt!”
Cả hai phá lên cười, cười một lát, Nguyệt Mặc vốn lớntuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/29238/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.