Sau khi Chu Phóng ra về, Nhan Khởi nhắm mắt tựa sô pha chờ tỉnh rượu.
Đầu anh đang xoay mòng mòng, lúc thì là Chu Phóng lạnh lùng bảo “Khỏi cần”, khi lại là Viên Cánh khóc lóc “Xin lỗi”.
Nhan Khởi cầm gối dằn bụng, áng chừng thời gian rồi nhắn tin cho Chu Phóng.
Nhan Khởi: [Về đến tiệm chưa?]
Chu Phóng hồi âm rất nhanh, chỉ một chữ [Rồi].
Nhan Khởi: [Để Nhạc Nhạc chờ sốt cả ruột rồi phải không? Xin lỗi cậu nhóc hộ tôi, lần sau đưa nhóc ấy đi ăn cùng]
Chu Phóng cau mày nhìn màn hình, Chu Nhạc gọi hắn rồi ngửa cổ lên nhìn, “Hai ơi em buồn ngủ quá, mình về thôi.”
Chu Phóng hạ di động xuống cho cậu nhóc xem, “Cái… anh vừa nãy nhờ anh xin lỗi em.”
Chu Nhạc đọc khung chat của họ, không hiểu: “Sao phải xin lỗi?”
Chu Phóng xách cặp sách của cậu nhóc, đóng kỹ cửa tiệm rồi dắt tay nhóc về nhà, “Anh ta ăn hơi chậm, khiến em phải về nhà muộn hơn.”
Chu Nhạc hiểu chuyện bảo: “Em đâu trách anh Nhan Khởi đâu, anh ấy để bụng đói chờ hai lâu lắm nên phải ăn no chút chứ, hai mau trả lời ảnh là em không giận đi.”
Chu Phóng đáp qua quýt, “Ờ, về nhà rồi tính.”
Chu Nhạc dừng chân rồi nghiêm túc nói với Chu Phóng: “Vậy không được đâu hai, sao lại hồi âm anh Nhan Khởi chậm thế được.”
Hắn thấy cậu nhóc không đi nữa thì cũng đứng lại, lần nào nói lý với Chu Nhạc cũng trầy trật quá trời vì Chu Phóng làm mọi việc theo tâm tình chứ chẳng màng lý lẽ, nhưng không thể dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hieu/276152/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.