Thật ra Nhan Khởi uống cũng được, ít nhất thì chưa từng say bao giờ, nhưng chắc tại hôm nay uống quá nhanh hoặc do tâm trạng không tốt, cuối cùng anh lại hơi chệnh choạng khi rời quán lẩu.
Chu Phóng biết anh lại hoá phiền phức nữa rồi.
Hắn lạnh lùng nhìn Nhan Khởi, Nhan Khởi cười và còn gác một tay lên vai hắn, “Nhà tôi gần đây lắm anh Phóng, tôi… đi bộ về là được.”
Chu Phóng gật đầu, “Tạm biệt.”
Hắn rụt vai nhanh quá làm Nhan Khởi xiểng liểng, nhưng Chu Phóng đi luôn mà không ngoảnh lại.
Nụ cười đông cứng trên gương mặt Nhan Khởi, anh mơ màng nhìn bóng lưng Chu Phóng, chừng hắn biến mất ngoài ngả rẽ mới thôi.
Nhan Khởi trùm mũ, kéo dây khoá hết nấc rồi ôm gối ngồi xổm bên đường, cứ như làm vậy thì mình sẽ tàng hình và chẳng ai nhìn thấy nữa.
Bữa trưa bữa tối không ăn uống gì mà ban nãy lại nốc bao nhiêu là bia lạnh, dạ dày Nhan Khởi khó chịu đến mức anh muốn ngồi mãi ở đây cho rồi, cũng có ai quan tâm đâu.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Nhan Khởi ngẩn ra rồi khó tin ngoảnh lại nhưng chỉ trông thấy một cô gái lạ.
Cô gái quan tâm hỏi han, “Anh không sao chứ ạ?”
Nhan Khởi uể oải xoay về, “Không sao…”
Cô nọ không đi mà hỏi tiếp: “Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé? Hay gọi xe giúp anh cũng được.”
Nhan Khởi đang định đứng dậy chứng minh mình không hề gì thì lại nghe tiếng của người vừa đi mất biệt ban nãy: “Không cần đâu.”
Chuyến này ngẩng đầu lên thì Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hieu/276151/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.