Khang Đại Vi sớm đã kêu người đi mời cầm nương nhạc sĩtới đây, Lan Nhược hiên rất nhiều đất trống, hơn mười mấy nhạc sĩ, cũng khôngthấy chật chội. Ta thì đi vào thay một bộ váy lụa in hoa màu sắc rực rỡ đi ra,thay giày thêu gấm có đầu tròn vểnh lên(1),cũng không sửabúi tóc, chỉ cắm lên một bông hoa màu tím nhạt có dải hoa rủ xuống. Lúc đi ra,nhìn sắc mặt Hạ Hầu Thần, thấy hắn cũng không quá chú ý, không khỏi âm thầm thởra một hơi. Lúc thay đồ ta đã quyết định, tuyệt đối không thể ăn mặc quá mứcvượt trội, lấn lướt phong thái của Ninh Tích Văn, cũng không thể quá qua loa,khiến Hạ Hầu Thần càng thờ ơ, liên tục hừ lạnh. Tình thế hiện giờ, vừatốt.
Âm nhạc bắt đầu được tấu lên, lúc đầu takhông bắt nhịp kịp, nhưng bài ca này đã ẩn nấp trong đầu ta nhiều năm,phần sau, ta càng hát càng thuận: “Quân như mây trên bầu trời, thiếp nhưchim trong mây, đi theo gắn bó, đón nắng cưỡi gió. Nếu quân như hoa giữa hồ,thiếp tựa như nhụy trong hoa, ở gần bên nhau, cùng ngắm bóng trăng. Đời ngườidù có hợp tan, đời người dẫu có vui buồn, chỉ mong được gần quân, đừng làm phùdung sớm nở tối tàn…”
Ninh Tích Văn quả thật múa rất đẹp, thu vai, ngậmmiệng, dấu tay, mở lưng, buông lỏng đầu gối, vặn eo, nghiêng hông, không mộtđộng tác nào không duyên dáng, chỉ riêng kỹ thuật nhảy Tam đạo loan(2),đã hoàn toàn thể hiệnrõ thân hình thiếu nữ của nàng , hơn nữa áo váy nàng mặc hôm nay, dưới ánhtrăng càng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thật đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/126088/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.