Chính là, vì sao lần nào lớp mặt nạ của ta cũng đều bịHạ Hầu Thần xé tọac? Hắn biết mỗi một bước đi, biết từng suy nghĩ trong lòngta, biết cả những ý nghĩ bí ẩn nhất trong nội tâm ta.
Chẳng lẽ đúng như Ninh Tích Văn đã nói, hắn là ngườicó tâm?
Chỉ nghĩ sơ một chút, ta liền ném ý nghĩ này ra sauđầu. Vô số kinh nghiệm nói cho ta biết, đối với người này, không nên có chútchờ mong nào.
Cũng không biết vì sao, buổi tối này, ta lại không thểyên giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng treo phía trên hành lang dài dầndần bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh sáng từ từ mơ hồ không rõ, song cửasổ cũng dần dần nhuộm một màu xám trắng, trong đầu ta vẫn trống rỗng như cũ,làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng ngày mới, ta ngồi dậy. Đứng ở dưới tàng câyquế cân nhắc mọi chuyện, đầu óc lại như bị bế tắc, làm thế nào cũng khôngnghĩ ra chân tướng chuyện tối hôm qua.
Rửa mặt chải đầu xong, lại có cung nữ do hoàng hậuphái đến mời. Trong lòng ta hiểu rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã biết tình hình tốihôm qua, kêu ta qua an ủi đây, không, chính xác phải nói là kêu ta qua cùngchung mối thù mới đúng.
Sư Viện Viện không chỉ hành động như thế một lần.Lần này là ở Lan Nhược hiên, thậm chí cả khi hoàng thượng ở chỗ hoàng hậu, nàngta cũng dám chặn đường!
Cũng khó trách nàng dám làm như thế, từ sau khi mangbầu, nàng đã liên tục thăng ba cấp, thăng thành một trong tứ phi, quý phi địavị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/126089/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.