Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, ánh đèn lồng nhuộm đỏ khắp nơi. Trên nền tuyết có một con ngựa ngã trên mặt đất kêu rên, người của phủ công chúa nghe thấy động tĩnh này thì vội chạy ra xem người và ngựa.Bọn họ nhìn thấy công chúa được Ngôn Nhị Lang ôm vào lòng, trên đầu, áo nàng đều là tuyết, giống như mới đào ra từ tuyết trắng. Đám tôi tớ không dám hỏi nhiều mà vội đi qua trấn an con ngựa. Qua một hồi lâu đám Phương Đồng mới khoan thai tới muộn. Bọn họ nhìn thấy công chúa không cưỡi ngựa chạy đi chỗ khác mà vẫn về phủ đệ thì cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Thượng ôm chặt lấy Mộ Vãn Diêu, trái tim chàng đập bang bang vì sợ nên nàng có thể nghe thấy rõ. Nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu từ trong lòng chàng nhưng lại bị tuyết sặc đến ho khan vài lần. Ngôn Thượng hơi hoàn hồn vội kéo nàng đứng dậy. Cánh tay chàng vòng lấy sau lưng nàng, ôm lấy cả người đỡ nàng lên. Ngày thường Ngôn Thượng tuyệt đối không thân mật với Mộ Vãn Diêu như vậy ở bên ngoài, nhưng đêm nay chàng lại phá lệ, đám tôi tớ cũng coi như không để ý.
Tay chàng nâng cánh tay Mộ Vãn Diêu, hơi thở phun lên tai nàng, cả người dán đến. Mộ Vãn Diêu thấy trong trời đông giá rét mọi tiếng động đều như tan biến, chỉ có giọng chàng vẫn ôn hòa vang lên: “Ngài có bị thương chỗ nào không? Tay có đau không, chân có bị đè lên không? Điện hạ đi hai bước thử xem.”
Mộ Vãn Diêu dù sao cũng ngã từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731103/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.