Không biết Ngôn Thượng say bao lâu cho đến khi bị Mộ Vãn Diêu không ngừng đút canh giải rượu đánh thức. Chàng mơ mơ màng màng thấy mình nằm trong phòng mình, Mộ Vãn Diêu thì ngồi bên cạnh giường vừa ôm vừa dìu chàng dậy. Đầu chàng vẫn rất đau, mắt nhắm lại, mày nhíu chặt. Lúc miễn cưỡng mở ra chỉ thấy màn lụa buông xuống, bên ngoài sắc trời vẫn u ám.
Ngôn Thượng đỡ đầu mình, Mộ Vãn Diêu thì hỏi: “Đầu rất đau sao? Lại uống thêm chút canh giải rượu nhé, hẳn là sẽ dễ chịu hơn.”
Ngôn Thượng không nói gì, chỉ mặc nàng đút canh thì uống. Màn lụa vẫn buông, Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhìn chàng, chỉ thấy chàng xõa tóc, mặc trung y dựa vào người mình. Khuôn mặt như ngọc bạch lúc này nhìn tiều tụy, đuôi mắt và gò má vẫn đỏ ửng vì say rượu.
Dù thần trí không rõ ràng nhưng chàng vẫn nhăn mày, chứng tỏ đầu còn rất đau. Chẳng qua tính tình của chàng tốt, dù khó chịu thế nào cũng không thể hiện ra ngoài, cũng không tức giận với người khác mà chỉ cố chịu đựng. Mỹ thiếu niên phải chịu tội như thế, bộ dáng yếu ớt của chàng khiến người ta thương tiếc nhưng cũng mang theo kinh diễm mà ngày thường không có.
Mộ Vãn Diêu cũng không đành lòng đánh thức chàng dậy, lần trước say rượu chàng ngủ tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh. Nhưng hôm nay nàng phải tàn nhẫn, cần bỏ qua bộ dạng suy yếu kia mà gọi chàng dậy. Lại uống thêm một chén canh giải rượu nữa Ngôn Thượng mới có chút tỉnh táo nhưng vẫn khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731104/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.