Dưới hành lang nhuộm một tầng sáng trắng, trong điện ca vũ cũng vừa mới ngừng. Đan Dương công chúa đi ra từ chỗ ngồi, đến chỗ đám thần tử Đại Ngụy đang đứng cùng đám sứ thần. Bọn họ và cả Mông Tai Thạch đang không ngừng quay đầu nhìn nàng.
Nàng chậm rãi đi đến chỗ bọn họ, ánh mắt nhìn từng người một. Có lẽ bọn họ bị khí thế của nàng áp chế nên lập tức tránh đường để Mộ Vãn Diêu đứng ở giữa, có thể trực diện đối mặt với hoàng đế ngồi trên cao. Nàng chắp tay nói: “Phụ hoàng, không phải nhi thần không muốn gả.”
Sau đó nàng xoay đầu nhìn về phía sau, trong lúc hoảng hốt nàng nghĩ đến năm mình 15 tuổi, lần đầu tiên đi hòa thân. Khi đó nàng căn bản không thể đứng ở chỗ này vì bản thân tìm một con đường. Lúc đó thánh chỉ hạ xuống, nàng chỉ có thể ngây ngốc đón lấy. Khi đó nàng biết chẳng có ai để cầu, cũng rất mờ mịt, không biết vận mệnh đang chờ đợi mình là cái gì.
Nàng mới 14, 15 tuổi, lật giở sử sách nhưng chỉ thấy vài dòng ít ỏi về những vị công chúa đi hòa thân, cả đời không thể về triều. Khi đó Mộ Vãn Diêu chỉ cho rằng ngày sau mình sẽ không thể gặp lại cha mẹ, vì thế nàng khóc nhè. Sau đó gả tới Ô Man nàng còn ôm trong lòng sứ mệnh làm một sứ giả hòa bình của Đại Ngụy……
Bây giờ nghĩ lại Mộ Vãn Diêu không nhịn được bật cười, cảm thấy bản thân trước kia thật ngây thơ, ngu ngốc. Ô Man đâu cần một sứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731102/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.