Trên đỉnh Ẩn Sơn, cạnh chiếc bàn đá giữa rừng phong đỏ.
Bích Ba nắm lấy tay Bách Lý Tần Xuyên bịn rịn không buông, hốc mắt phiếm đỏ đang xụi mặt, chân liên tục vẽ những vòng tròn dưới đất, mãi mà không chịu ngẩng đầu.
Bách Lý Tần Xuyên xoa đầu nó, tay bóp bóp hai búi tóc tròn, hai mắt cố giấu đi sầu não, cười nói: “Bích Ba, ngươi đã là một lão đầu mấy vạn tuổi rồi, sao cứ như trẻ con mãi thế. Sau này có dịp thì ngươi vẫn về thăm ta được mà.”
Bích Ba hừ nhẹ: “Ta là thần thú, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn ấu sinh, không phải lão đầu.” Ngập ngừng giây lát, nó cảm thấy đây không phải là lúc giở tính trẻ con, liền kéo tay Bách Lý Tần Xuyên làm bộ cụ non dặn dò: “Bách Lý, tiên lực của ngươi không ổn định, mấy năm nay tuy được Hậu Trì tiên quân giúp đỡ, nhưng e rằng cũng chỉ còn sống được trăm năm nữa thôi…”
Bách Lý Tần Xuyên cứ tưởng nhóc con này lại làm bộ người lớn chê cười tiên duyên của hắn, khoé miệng giật giật đang tính rửa tai lắng nghe, nào ngờ Bích Ba lại nhìn sang nhà trúc, rón rén quay lại lấy trong ngực ra một vật, hí hửng đưa cho hắn: “Bách Lý, cái này do linh dịch của ta hoá thành, trăm năm sau ngươi uống nó, thì sống thêm ngàn năm nữa cũng chẳng thành vấn đề. Hậu Trì tiên quân phàm chuyện gì cũng hay tính đến thiên duyên, ngươi đừng có để cho ngài ấy biết.”
Bách Lý Tần Xuyên cúi đầu nhìn Bích Ba, lớp áo bào bích lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/1049879/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.