Rừng đào trải dài mười dặm, hoa nở ngợp trời, dòng suối trong xanh từ bìa rừng róc rách chảy tới, và cả…. âm thanh gió thoảng qua những trang sách trên tay người kia nữa, khoảng trời đất này như bị tách biệt khỏi vạn vật bên ngoài.
“Chíp chíp” mấy tiếng, Bích Ba rón rén kéo áo Hậu Trì. Nàng sực tỉnh, vỗ về nhẹ an ủi nó rồi bước lại gần người đang nhắm mắt minh tưởng cách đó không xa.
Dù là Thanh Mục hay Bạch Quyết, nàng cũng phải làm rõ ngọn nguồn mới được.
Cùng lúc ấy, trong hậu điện phía trên cự thạch, Cảnh Chiêu thẫn thờ nhìn Tố Nga đang cúi đầu, nàng vô thức nắm chặt bàn tay cầm cây trâm cài tóc, lẩm bẩm: “Tố Nga, ngươi nói gì cơ?”
Tố Nga vẫn cúi đầu, giọng đầy thấp thỏm: “Công chúa, vị tiên quân đó hết sức vô lễ, nô tì đoán, e rằng Hậu Trì …Hậu Trì tiên quân đã trở về.” Tố Nga rón rén ngẩng đầu lên, thấy công chúa nhà mình lộ vẻ mặt khó coi nên lại vội vàng cúi xuống.
Khí chất cử chỉ lời nói của người ấy giống hệt như Hậu Trì thượng thần trong lời đồn, tuy không dám tin rằng Hậu Trì sẽ đột ngột quay về, nhưng đối với công chúa thì đây là chuyện vô cùng lớn.
Thấy Cảnh Chiêu vẫn còn hoảng hốt, Tố Nga nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Hậu Trì tiên quân đã đi về phía rừng đào.”
Hai chữ “rừng đào” như sét đánh bên tai khiến Cảnh Chiêu choàng tỉnh, nàng đứng dậy, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, bèn quay xua tay với Tố Nga: “Tố Nga, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/1049880/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.