Ẩn Sơn vẫn trầm đắm một màu an tĩnh hệt như trăm năm qua.
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng tiến vào gian nhà trúc, nhìn bóng người đang nhắm mắt trầm tư bên cạnh thư án, hắn khẽ bước đặt quả trứng xuống bàn chuẩn bị ra ngoài, vừa mới quay lưng đã thấy Hậu Trì mở mắt từ lúc nào không biết, hắn bèn dừng lại.
Đôi mắt ấy thâm trầm cô tịch lại pha chút mờ mịt thẫn thờ, trăm năm qua hắn chưa từng thấy Hậu Trì trong bộ dạng này, ngập ngừng giây lát, hắn bước lên khẽ gọi: “Sư tôn.”
Hậu Trì định thần, thấy Bách Lý Tần Xuyên đứng gần mình, mặt hắn nhăn nhó, thần sắc lo lắng, mới bật cười hỏi: “Sao thế?”
Bách Lý Tần Xuyên thở phào chỉ vào quả trứng trên bàn, sờ mũi: “Vừa nãy con đưa nó đi tản bộ, cảm thấy nó mới rung chấn lên một chút.”
Hậu Trì sững sờ, vội cầm quả trứng lên nhắm mắt tách ra một tia thần thức bao bọc xung quanh, một lát sau nàng mở mắt, thần sắc không giấu nổi vui mừng: “Bách Lý, sắp nở rồi.”
Bách Lý Tần Xuyên híp mắt cười, vội nói: “Để con đi báo cho Bích Ba, tiểu tử đó nhất định sẽ vui lắm.” Chạy được hai bước, hắn cảm thấy không ổn bèn quay lại, ngờ vực hỏi: “Sư tôn, lần trước Tịnh Uyên sư thúc tới đây từng nói ít nhất phải mười năm nữa nó mới nở, sao tự nhiên lại nhanh như vậy, không có vấn đề gì chứ?”
Bách Lý Tần Xuyên mở to mắt nơm nớp nhìn quả trứng trên tay Hậu Trì, tay động đậy định cầm lên xem nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/1049878/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.