Ở bên sông Thất Nguyệt, Minh Lan ngồi nức nở,nô tì bên cạnh dỗ mãi mà nàng vẫn không chịu nín, vài người liền chạy đi gọi Thiên Khải đến an ủi muội muội của mình. Mẫu hậu lâm bệnh nặng, vừa mất được vài hôm, Minh Lan còn bé lại không chịu được nổi sợ đó, suốt ngày ra sông bật khóc.
Thiên Khải từ xa đi đến, ánh mắt đã sớm lạnh toát lên khí chất một người anh.
- Muội có im ngay đi không?
Minh Lan nhòa trước mắt quay lại nhìn Thiên Khải rồi quay lại mếu máo.
- Huynh tránh xa muội ra.
Thiên Khải thở dài nắm lấy tay Minh Lan,đỡ nàng dậy, nàng liền vùng khỏi người anh.
- Muội muốn gặp mẫu hậu. Người chắc chắn là chưa chết.
Thiên Khải nhiu lông mày nhìn Minh Lan không biết là muội ấy giả vờ hay là tâm trí không ổn định. Phụ hoàng bận bịu nhiều công việc chỉ an ủi qua loa vài câu,Minh Lan thấy vậy liền tủi thân suốt ngày đòi mẫu hậu làm anh phát nhứt cả đầu. Nhưng nhớ lời mẫu hậu dặn, cho dù muội muội có quá đáng cũng phải nhún nhường,không dám quát lớn.
- Mẫu hậu mất rồi. - Anh sụt sịt, thật ra cũng đau lòng lắm, nhưng phụ hoàng đã từng nói là nam nhi, cho dù có tổn thương đến mấy cũng không được rơi nước mắt, anh đành nuốt nổi đau đó vào trong lòng. - Muội về tẩm cung nghĩ ngơi, huynh gọi thái y nấu thuốc bổ cho muội. Chúng ta về thôi.
Minh Lan với ánh mắt kiên quyết, đi đến đánh vào người Thiên Khải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-lang-quen/2857797/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.