Chương 11:
Nếu Giang Hạo cũng là người trọng sinh.
Thì thông minh như cậu ta, chỉ cần dựa vào chuỗi sự kiện trong kiếp trước của tôi cùng những thay đổi ở kiếp này, chắc chắn cậu ta sẽ đoán ra tôi cũng đã quay trở lại.
Lúc này, tôi và cậu ta đang ngồi trong một góc khuất của quán cà phê, tôi cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
“Kiều Kiều, đừng nhìn anh như vậy.”
Cậu ta từ tốn khuấy nước trong cốc, mỉm cười nhè nhẹ.
Cậu gọi tên tôi thân mật là vậy, nhưng tôi lại thấy ớn lạnh khắp người.
Tim tôi lúc này đập thình thịch vì Giang Hạo hiện tại quá lạ lẫm, khiến tôi vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Sau khi tôi c.h.ế.t, giữa Đường Ôn Ngọc và Giang Hạo đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu ta lại… thực sự c.h.ế.t rồi rồi lại trọng sinh?
Quá khó tin.
“Từ khi nào anh tỉnh?”
Tôi hỏi khéo, ý muốn hỏi cậu ta trở về nhận lấy ký ức là từ lúc nào.
Giang Hạo dựa người ra ghế, ánh mắt mỉm cười nhưng đáy mắt không hề nhẹ nhàng:
“Trước ngày anh đến trường tìm em. Kiếp này anh bị chấn thương khi chơi bóng ở trường, bất tỉnh, rồi khi tỉnh lại thì đã nhớ hết kiếp trước.”
Cậu ta kiên nhẫn giải thích.
Nghĩa là ngay vào ngày tôi mười tám tuổi, cậu ta đã có ký ức của kiếp trước rồi. Không ngạc nhiên gì khi cậu ta dùng những lời đạo đức kia để kích thích tôi và Đường Ôn Ngọc.
“Kiếp trước anh c.h.ế.t thế nào?”
Suy nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định hỏi thẳng.
Giang Hạo bỗng biến sắc, mặt cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-ha-sot/4796957/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.