Chương 9:
Giọng nói Đường Ôn Ngọc lạnh buốt:
“Giang Hạo, tao cảnh cáo mày lần cuối, đừng có dây dưa với chị tao nữa.”
Tay nó siết chặt lấy tay tôi, nhưng động tác lại rất nhẹ, như muốn trấn an tôi rằng:
“Đừng sợ.”
Giang Hạo ôm bó hoa to tướng, l.i.ế.m môi, khóe mắt thoáng ửng đỏ, ánh nhìn trở nên hiểm độc:
“Đường Ôn Ngọc, mày thật sự xem Đường Kiều Kiều là chị ruột sao?”
“Mày dám đặt tay lên tim mà hỏi lại bản thân mày không?”
“Ngần ấy năm đèn sách, mày nuốt sạch cả đạo đức lễ nghĩa rồi à?”
“Rốt cuộc mày có hiểu mình đang nghĩ gì về cô ấy không?”
“Đường Ôn Ngọc, mày còn biết xấu hổ không?”
Hàng loạt câu chất vấn tuôn ra như đạn bắn, Giang Hạo bước tới từng bước, ánh mắt rực lên như dã thú bị chọc giận, hoàn toàn khác với hình ảnh quý ông dịu dàng tôi từng nhớ trong kiếp trước.
Nhưng… cậu ta đang nói cái gì thế? Ôn Ngọc… sao có thể… thích tôi được?
Chúng tôi là chị em mà.
Điều đó tuyệt đối không thể!
Tôi run rẩy, cố giằng tay ra khỏi tay nó, nhưng càng vùng vẫy, nó càng siết chặt hơn.
Và ngay lúc ấy, một sự thật đáng sợ ập đến như sét đánh: Những điều tôi từng cố tình bỏ qua trong kiếp trước, những cảm xúc mơ hồ, mâu thuẫn, tội lỗi ấy… không phải là ảo giác của tôi.
Tôi hiểu rồi.
Tôi hiểu vì sao ở kiếp trước, Đường Ôn Ngọc lại cực đoan đến thế và vì sao trong giây phút g.i.ế.c người, ánh mắt nó lại đau đớn và tuyệt vọng đến thế.
Kiếp trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-ha-sot/4796955/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.