Cô em vợ ăn vạ ở nhà anh rể không chịu đi, cùng chị gái nhà mình thờ chung một chồng không phải là điều hiếm thấy.
"Ðại nương của anh có thể ở chung với bà ta?" Thẩm Mạt nhỏ giọng hỏi.
"Ðại nương của anh đã qua đời, trước khi đi có dặn đại gia chiếu cố bà ta, đại gia vẫn luôn không hạ được quyết tâm đuổi bà ta đi."
Ðã vào sân, Thường Thanh cũng không hề nhiều lời chỉ đứng nhìn lão giả mặc áo dài đứng trước cửa cười.
"Ðại gia."
Thẩm Mạt không có mở miệng, chỉ hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Thân phận của cô thật sự xấu hổ, kêu giống như hắn thật không phù hợp lắm.
Vị này chính là Thẩm gia tiểu thư đi.
Lão giả trên mặt tràn đầy nếp nhăn, cười rộ lên khiến người ta có cảm giác thân thiết.
"Vị tiên sinh này nhận biết cha ta?"
Thẩm Mạt kinh ngạc nhìn về phía Thường Hạc, lại nhìn nhìn Thường Thanh.
Mấy nãm trước, ta dạy học ở một nhà tư thục trên huyện thành, may mắn cùng Thẩm tiên sinh kết bạn, cũng có gặp qua tiểu thư, chắc là tiểu thư không nhớ rõ ta.
Thýờng Trạch lại cười: Thẩm tiểu thư không cần câu nệ, ta lớn hơn cha ngươi mười mấy tuổi, ngươi cũng kêu ta là đại gia là được rồi.
Lúc này Thẩm Mạt hơi cúi người xuống, kêu một tiếng Ðại gia.
Cô có thể cảm nhận được vị lão giả này đối với cha cô thật sự rất tôn kính. Không giống như những hạng người bỏ đá xuống giếng, há mồm liền chụp cho cha của cô cái mũ hại nước hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thue-vo/1033221/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.