Chương trước
Chương sau
Cảnh Tiểu Thiên chăm chú nhìn, thầm nghĩ Tạ Trường Khanh sẽ không vào lúc này thăng thiên thành tiên chứ? Nghĩ kỹ lại thấy có điểm sai, nếu công lực Trường Khanh có thể phi tiên, năm lão đầu hai bên trái phải kia đã sớm thành tiên rồi. Lát sau, Cảnh Thiên cũng học bốn vị trưởng lão khoanh chân mà ngồi, nghiêng đầu tinh tế quan sát mấy người thi pháp.
Lúc này, toàn thân Tạ Trường Khanh đã bị bao phủ bởi làn ánh sáng mờ ảo, chiếc ngọc trâm trên đầu cũng phát sáng. Cảnh Tiểu Thiên tranh thủ liếc mắt quan sát Thường Dận, thầm nghĩ, quả nhiên Thục Sơn đại đệ tử được đãi ngộ khác biệt, các đệ tử khác đều dùng ngọc trâm bình thường, riêng Trường Khanh lại là trâm lam điền ngọc bích. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Thường Dận hồi lâu, Thường Dận khó hiểu hỏi: “Sao vậy?” Cảnh Thiên đáp: “Ngọc trâm của ngươi cùng sư huynh ngươi không giống nhau, chất lượng khác xa.”
Thường Dận trái lại kiên trì giải thích, sư huynh thời gian tới sẽ là Thục Sơn chưởng môn, ta sao có thể cùng sư huynh so sánh được.
Cảnh Thiên bĩu môi nói, ta còn tưởng rằng Thục Sơn các ngươi không có thiên kiến bè phái, nguyên lai cũng phân đẳng cấp như người thường mà thôi. Thường Dận đáp, huynh không nên ăn nói cực đoan, trên dưới lớn nhỏ phải có tôn ti trật tự, việc này là thiên kinh địa nghĩa. Thục Sơn chưởng môn gánh vác trọng trách thiên hạ, thân phận tôn quý có gì không phải.
Ngay lúc này, khói sáng quanh thân Tạ Trường Khanh có chút lay động. Thì ra bốn vị trưởng lão nhất tề thu chưởng, từ từ triệt tiêu nội lực, dẫn đến chân khí Từ Trường Khanh phát sinh dị động. Cảnh Thiên không biết tình hình, khi bọn họ mới thu chưởng về, đã cười ha ha nói: “Đậu Phụ Trắng, chúc mừng ngươi nha, sắp thành tiên rồi.”
Lời còn chưa dứt, lão đầu áo xanh thân hình cao to nhất trong bốn đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Ồn ào! Nhiễu đồ nhi ta luyện công!”
“Ngài là ai?”
“Vị này chính là Thương Cổ trưởng lão, thụ nghiệp ân sư của đại sư huynh.”
Cảnh Tiểu Thiên “A” một tiếng, hét lên: “Nguyên lai ngài mới là sư phụ của Tạ Trường Khanh, ta còn tưởng rằng sư phụ của Đậu Phụ Trắng là Thanh Vy đạo trưởng chứ.”
Thường Dận lại giải thích, đại sư huynh là đệ tử của Thương Cổ trưởng lão, Thanh Vy chưởng môn không thu nhận đồ đệ. Cảnh Thiên nghi hoặc nói, chưởng môn các ngươi lợi hại như vậy mà không thu đồ đệ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Thường Dận nghe được lời ấy, nói: “Cái này ta sẽ giải thích với huynh sau, nói chung, chưởng môn đã từng có đồ đệ, sau đó…” Vẻ mặt hắn có điểm ngần ngại, tựa hồ có điều khó nói. Cảnh Thiên bèn vung tay, quên đi, nếu như là môn phái các ngươi có điều bí mật, ta cũng không có hứng thú biết. Ta chỉ nghĩ có điểm kỳ quái, vị Thương Cổ trưởng lão này của các ngươi, tính khí nóng nảy như sét đánh, sao có thể luyện ra được tên đệ tử tính tình ôn hòa biết nghe lời như Từ Trường Khanh…
Hai ngươi ở chỗ này nhẹ giọng nói chuyện, sớm bị Thương Cổ trưởng lão nghe ra không sót một chữ. Biết được Cảnh Tiểu Thiên có điểm nghi ngờ, Thương Cổ giận dữ mắng: “Thế nào? Ngươi không phục có đúng không? Ta nói cho ngươi biết, Trường Khanh là do ta từ nhỏ một tay dạy dỗ, võ công chiêu thức của nó đều do ta truyền lại.”
Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của lão, thầm nghĩ, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Miệng hắn lẩm bẩm xin lỗi lấy lệ, lòng lại nghĩ, sư phụ tính khí như vậy, Trường Khanh ngược lại không giống lão phích lịch hỏa bạo, nếu như là đệ tử khác, không quá ba ngày sẽ chạy trối chết, mà cho dù không tự chạy trốn cũng sẽ bị lão đuổi đi. Tạ Trường Khanh hiện tại tính tình như vậy, đều là do lão gây nên. Nếu đổi thành Thanh Vy tính khí tốt đẹp dạy dỗ, Đậu Phụ Trắng khí độ tu dưỡng cũng không tới cái “cảnh giới” này.
Cơn giận của Thương Cổ vẫn chưa tan, “hừ” một tiếng rồi không thèm nói tiếp. Cảnh Thiên bị Thương Cổ lão đầu dọa cho một trận, tâm trạng phiền muộn, trong đầu bắt đầu tự nghĩ tới cái loại tình cảnh thế này
Một đám tiểu đậu phụ tóc trái đào đứng xếp hàng, do các trưởng lão xem xét chọn đồ đệ. Đến phiên Thương Cổ, Thanh Vy lên tiếng, sư đệ à, ta xem tiểu đệ tử này cốt cách thanh kỳ, linh tính mười phần, không bằng đệ nhận đi nha.
Thương Cổ không nói gì, chư vị trưởng lão trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn, rốt cục đóng gói Tạ Trường Khanh tính tình hiền hậu nhất đưa cho kẻ tính khí nóng nảy nhất, ngày sau Thương Cổ sẽ chỉ trút giận lên đầu đứa nhỏ này thôi, không quấy rầy họ nữa. Thanh Vy đạo trưởng chắp tay mà đứng, khóe môi nhếch lên nụ cười không màng danh lợi: “Đạo lý lấy nước dập lửa, ta đường đường Thục Sơn chưởng môn, chẳng lẽ còn không biết hay sao!”
Cảnh Tiểu Thiên âm thầm nói, Tạ Trường Khanh thật đáng thương, khẳng định là ngày đó trẻ người non dạ, đã bị một đám lão già xấu xa ném cho Thương Cổ, thế mà chính y lại chẳng hiểu sự tình. Trong lòng Du Châu Cảnh Thiên dâng lên một mảnh đồng tình thương xót, đầu bắt đầu huyễn tưởng Trường Khanh khi còn nhỏ phải chịu bao nhiêu áp bức nô dịch, nước sôi lửa bỏng, thẫm đẫm huyết lệ, đến khi trưởng thành mới cùng Thương Cổ đấu trí đấu dũng, vùng dậy phản kháng…
Ảo tưởng trong đầu Cảnh Thiên vẫn chưa hết, bên kia Trường Khanh đã thu công, quầng sáng trong nháy mắt tan biến. Tạ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, mâu trung sáng rõ, cho thấy mới vừa rồi vận công, nội lực của y tăng lên không ít. Y chuyển hướng Cảnh Thiên, ánh mắt tuy là trầm tĩnh như nước, con ngươi vẫn ẩn chứa một tia tiếu ý: “Cảnh huynh đệ!”
Thanh Vy thần sắc ngưng trọng, đi tới trước mặt Từ Trường Khanh không lên tiếng, mà Tạ Trường Khanh cũng thùy mâu ngưng thần không nói gì.
Hai người cứ vậy một lúc lâu, Thanh Vy đạo trưởng mới chậm rãi nói: “Tốt! Trường Khanh, con thuở nhỏ xuất gia, đoan chính ngay thẳng, nguyên dương tinh thuần. Với niên kỷ của con, có thể gánh vác trách nhiệm bổn môn, đem đạo gia phát huy quang đại. Lão bước nhanh tới giữa thạch động, chậm rãi đứng trước cây đèn đá. Cây đèn đá này hình dáng cổ xưa, cao bằng một người, bên trên là chao đèn bằng ngọc lưu ly, mơ hồ tỏa ra tia sáng màu xanh ngọc bích. Thanh Vy mở chao đèn ngọc, cả gian phòng nhất thời ngập tràn sắc xanh lam. Nguyên lai, dưới chao đèn không phải là nến, mà là một viên ngọc lưu ly cực lớn, ngọc phát ra ánh sáng nội liễm, u lam thâm thúy. Lúc này lưu ly châu không còn bị chao đèn che đậy, chậm rãi vươn mình, bay lên lơ lửng giữa không trung.
“Ngọc này là Ngũ Hành Châu trong truyền thuyết Nữ Oa vá trời.”
“Ngũ Hành Châu? Là ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ?” .
“Phải !” Thanh Vy gật đầu.
“Thế nhưng việc ngài mời ta tới nơi này cùng Ngũ Hành Châu có quan hệ gì?”
Thanh Vy không đáp, chậm rãi vươn tay phải, lòng bàn tay xuất ra một đạo ánh sáng, nháy mắt bao kín Ngũ Hành Châu. “Hài tử, chờ một lát nữa cậu biết Ngũ Hành Châu đã phát sinh chuyện gì, sẽ lập tức hiểu ta vì sao mời cậu lên Thục Sơn. Hài tử, không nên gấp gáp, chậm rãi nghe ta nói, vạn năm cố sự một chốc nói không hết được.”
Là chuyện vạn năm a, không phải nói lại từ thời thượng cổ chứ? Ai nha, chuyện này có dài hay không? Có dài đến làm cho râu của ngài trắng đến thế này không? Chuyện có thú vị không? Không thú vị thì ta không nghe đâu. Thanh Vy khẽ cười, là chuyện có liên quan đến cậu, lẽ nào cậu không có hứng thú nghe? Cảnh Thiên nói, có liên quan đến ta? Không phải đâu, ta chỉ mới mười chín tuổi, là trưởng quỹ của tiệm cầm đồ nhỏ bé ở Du Châu, câu chuyện kỳ quái từ thời thượng cổ nào đó với ta không có chút quan hệ.
Thương Cổ trưởng lão nhịn không được phát hỏa: “Nhiều chuyện, sư huynh bảo ngươi nghe, ngươi cứ im lặng ngồi xuống mà nghe!”
Cảnh Tiểu Thiên cười một trận, ngài tức giận cái gì, các ngài hiện tại là mời ta đến nghe chuyện nha, mời người thì phải có dáng vẻ của mời người, ngài ở đó thổi thổi râu mép trừng mắt với ta, đâu có giống dáng vẻ đó chứ. May là Thục Sơn trưởng lão trừ ngài ra, còn có bốn người tốt bụng, bằng không còn lâu ta mới ở lại nơi này.
Thương Cổ nhất thời giận dữ, quát: “Ngươi, ngươi cái tên tiểu tử này…” Tạ Trường Khanh vội vàng khuyên bảo: “Sư phụ, Cảnh huynh đệ chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, kỳ thực không có ý xấu, có đúng không, Cảnh huynh đệ?”
Cảnh Thiên đảo cặp mắt, thầm nghĩ, dù sao thì Tạ Trường Khanh ngươi cùng ta cũng đã ở chung một thời gian, ta cho ngươi một cái nhân tình. Bằng không ta làm tức chết sư phụ ngươi rồi, ngươi còn không khóc chết, đến lúc đó cả ngày mặt nhăn mày nhó đi qua đi lại, chẳng phải cũng tức chết ta?
Vì vậy, Cảnh Thiên lập tức gật đầu, “Không sai không sai, ta chỉ là nhanh nhảu mà thôi, trưởng lão đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân!”
Lúc này Thương Cổ mới bớt giận, hầm hầm khoanh chân mà ngồi. .
Bên trong thạch động nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn thanh âm của Thanh Vy đạo trưởng quanh quẩn trong động bích.
“Chuyện kể từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, thiên địa hỗn độn, vạn vật tiêu điều, Nữ Oa tạo ra con người. Đến thời Tam Hoàng Ngũ Đế, Cộng Công cùng hậu duệ của Hoàng Đế là Chuyên Húc tranh đoạt thiên hạ không được, Cộng Công giận dữ hủy diệt Bất Chu Sơn. Từ đó trụ trời gãy, đất nứt ra, trời nghiêng về Tây Bắc, nhật nguyệt sao trời di chuyển về Tây Bắc, đất sụt về Đông Nam, toàn bộ sông nước đổ về Đông Nam.”
Thương Cổ thấy Cảnh Thiên khoanh chân ngồi, đôi mắt khép hờ, thần sắc tự do, dáng vẻ không có nửa điểm chú ý, liền quát: “Tên tiểu tử này, ngươi có nghe hay không?”
Cảnh Thiên nói: “Ta đương nhiên đang nghe, ta đây gọi là nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thực lòng vô cùng minh bạch! Ta biết, thật lâu thật lâu trước đây, bao kẻ phân tranh làm hoàng đế. Vì vậy đánh qua đánh lại, còn lại cuối cùng là Cộng Công cùng hậu duệ Hoàng Đế Chuyên Húc, hai người bọn họ vì đế vị mà tranh chấp kịch liệt. À phải, xen kẽ còn có ái hận tình cừu, muội muội của Hoàng Đế Thiên Nữ Bạt cùng Cộng Công tiểu tử cũng…”
“Nói trọng điểm!”
“Ta là đang nói trọng điểm mà. Thần thoại nói, Cộng Công cùng Chuyên Húc hai người thực lực tương đương, làm cho đất trời đen tối. Rốt cục, Cộng Công không cẩn thận thua vào tay Chuyên Húc. Hắn rất không cam lòng, luẩn quẩn muốn tự tìm cái chết. Vì vậy đánh sập Bất Chu Sơn. Không xong, bầu trời bị đụng thành một lỗ thủng, mà sợi dây giữ đất cũng bị chặt đứt, bầu trời nghiêng về Tây Bắc, đất sụt lở phía Đông Nam. Vì vậy, nhật nguyệt sao trời dời về Tây Bắc, sông hồ chảy hết về Đông Nam. Nữ Oa nương nương nhìn cảnh tượng ấy, sao có thể chịu được, ngũ hành tuần hoàn âm dương đều bị phá vỡ. Vì vậy bà đi đến nhân gian góp nhặt kim mộc thủy hỏa thổ năm loại năng lượng, sau đó xuất ra một hạt châu thu thập hết năng lượng vào bên trong. Hạt châu này hiện tại ở Thục Sơn các người. Thục Sơn tổ tổ tổ tổ tổ sư gia của các người nói, tiểu tử à, hạt châu này đại diện cho thiên địa ngũ hành, chỉ cần hạt châu này một ngày không bị hủy, vạn vật có thể sinh sôi tuần hoàn. Thế nhưng một ngày Thục Sơn phát sinh dị động, chính là hạt châu chứa ngũ hành năng lượng xảy ra biến cố, vậy các người phải làm gì? Cho nên, ngươi cũng chẳng ngại cho ta xem hạt châu này. A, không phải, là trấn giữ Thục Sơn địa mạch, một ngày Thục Sơn địa mạch phát sinh dị động, có nghĩa là thiên địa ngũ hành sinh biến, đất trời rung chuyển phủ nạn nhân gian, bi kịch Cộng Công phẫn nộ phá Bất Chu Sơn lại muốn phát sinh lần nữa.”
Cảnh Tiểu Thiên nói xong, dương dương tự đắc nhìn Thục Sơn mấy người, “Thế nào? Ta nói không sai chứ? Thanh Vy đạo trưởng nói một chữ ta cũng không quên.”
Thương Cổ trưởng lão vẫn còn phẫn nộ: “Trí nhớ của ngươi không tồi!”
“Được rồi, hiện tại đến phiên ta hỏi các người. Ta nói kim mộc thủy hỏa thổ cùng ta có cái gì quan hệ sao? Vì cái gì các ngươi muốn lôi ta vào? Ta không phải Cộng Công, không phải Chuyên Húc, không phải Thiên Nữ Bạt, không phải Nữ Oa… Ta cùng không phải hạt châu này? Uy uy uy, các vị cần gì dùng nhãn thần này nhìn ta, a
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.