Trong bụi cỏ, trước khối thạch bích không có một ai, nhưng tiếng nói từng câu từng chữ lại thanh thanh sảng sảng bên tai. Mắt thấy Cảnh Tiểu Thiên sắc mặt mờ mịt, Thường Dận giải thích: “Chưởng môn nhân không có ở đây!”
“Là công phu truyền âm nhập mật sao? Ta biết, phàm là đại hiệp thì đều thích dùng kiểu nói chuyện này, không thấy mệt à?”
Thạch bích trước mắt mở ra, lúc Cảnh Thiên đi vào, còn tưởng rằng đằng sau thạch bích là một huyệt động thật lớn, ai ngờ lại không phải như vậy.
Đằng sau thạch bích, ánh dương quang vẫn chiếu rọi khắp nơi, chỉ là ánh mặt trời này chiếu lên thân thể, lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, hàn ý thấm tận xương. Kinh ngạc nhất chính là, toàn bộ bầu trời tràn ngập huyết sắc, trong sơn cốc không ngừng bắn ra năm tia lưu quang về phía bầu trời, giữa không trung đan thành một cái lưới lớn.
Thấy Cảnh Thiên có điểm giật mình, Thường Dận thấp giọng giải thích: “Cảnh huynh mời đi bên này, tất cả mọi chuyện chưởng môn sẽ giải thích cho huynh!”
“Đây là đâu?”
Thường Dận đặt một ngón tay vào bia đá bên cạnh, bia đá như đã trải qua toàn bộ năm tháng đau thương, trên bề mặt loang lổ vết tích, nhưng mà hai chữ “Cấm Địa” vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng. “Đây là hậu sơn Thục Sơn, cũng là cấm địa của Thục Sơn, nếu chưởng môn nhân chưa đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được tiến nhập.”
Cảnh Thiên gật đầu, còn có chút đắc ý, cư nhiên có thể đi vào Thục Sơn cấm địa.
Đường hẹp quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.