“Ta chưa cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy hắn!” Trùng Lâu bỏ lại một câu nói rồi nghênh ngang rời đi. Tạ Trường Khanh một mình yên tĩnh trong đêm, mang theo suy tư, hồ nghi cùng bất an đối với nam tử này, trầm mặc một lúc lâu.
Tạ Trường Khanh không phải chưa từng cùng cao thủ tuyệt đỉnh giằng co, ví như các vị trưởng lão, võ công vô luận tại Thục Sơn hay môn phái khác đều có thể coi là nhân vật nổi danh, tu vi đạt tới cảnh giới chu toàn. Thế nhưng lần này lại không giống vậy, các vị trưởng lão động thủ so chiêu so với người vừa rồi hoàn toàn bất đồng. Đây là loại cảm giác một kiếm định sinh tử, thời gian dừng lại, một khắc không động, phảng phát chỉ có kiếm khí xé trời.
Tạ Trường Khanh đứng yên trong gió, thầm nghĩ công lực đạt đến cảnh giới như vậy, thật không hổ là Ma tôn Trùng Lâu.
Kiến Ngôn Kiếm trở lại bao, Tạ Trường Khanh cưỡi kiếm quay về thành Du Châu, thời gian chưa quá nửa đêm, trong tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mọi người vẫn ngủ say. Cảnh Tiểu
Thiên cùng Mậu Sơn hai người ngái ngủ nói mớ, Mậu Sơn còn dớt ra vài tia nước dãi, chắc là mơ đến thứ đồ ăn ngon gì rồi.
Tạ Trường Khanh từ nhỏ đến lớn luôn rất khó ngủ, dù có luyện qua mấy chục năm nội gia tâm pháp chính tông của Thục Sơn vẫn không có chuyển biến gì đáng kể. Có lẽ đây là trời sinh, cũng không phải cố gắng là thay đổi được. Nghĩ tới đây, y không khỏi ước ao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152968/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.