Đợi đến khi tỉnh táo lại, Cảnh Thiên tự nói với chính mình, quyết không thể nổi giận, hiện tại nếu nổi giận, chẳng phải tự thừa nhận mình thua hay sao? Nực cười, Du Châu Cảnh Thiên, cho tới bây giờ đều là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả đánh bạc cũng đánh đâu thắng đó, sao có thể bị cái thứ Thục Sơn đạo sĩ khiến cho loạn đầu trận tuyến chứ.
Sau khi sóng yên bể lặng, không thấy Cảnh Thiên có động tĩnh gì, Tạ Trường Khanh xoay người nói: “Cảnh huynh đệ còn có gì chỉ bảo?”
Cảnh Tiểu Thiên nhe răng cười: “Chỉ bảo thì không dám nhận, chỉ là Cảnh Thiên ta là một người làm ăn, xưa nay chưa bao giờ chịu buôn bán lỗ vốn.” Hắn tiện tay ngồi lên cái
ghế bên cạnh, nhếch chân lên bắt chéo nhau, “Từ đạo trưởng đã nhìn thấy ta tắm rửa rồi, giờ ngược lại cũng nên cho ta thấy một phen!”
Tạ Trường Khanh bật cười, “Cảnh huynh đệ chẳng lẽ không biết…”
“Cái gì? Thục Sơn đệ tử các ngươi tắm rửa không cởi quần áo sao?”
“Có gì kỳ quái sao?”
Cảnh Thiên bị đánh bại, bại một cách triệt để, đúng là tắm rửa không nhất định phải cởi quần áo. Không những có thể không cởi quần áo, hơn nữa còn có thể tắm rửa sạch sẽ triệt để.”
Chí ít Tạ Trường Khanh có lẽ là như vậy.
Nguyên lai đạo gia thực sự có một môn phái tắm rửa không cởi quần áo. Mà thật bất hạnh, Tạ Trường Khanh lại thuộc môn phái này.
Cảnh Tiểu Thiên chưa từng nghĩ mình lại thất bại kiểu này.
Cảnh đại gia hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152967/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.