Chương trước
Chương sau
Đợi đến khi tỉnh táo lại, Cảnh Thiên tự nói với chính mình, quyết không thể nổi giận, hiện tại nếu nổi giận, chẳng phải tự thừa nhận mình thua hay sao? Nực cười, Du Châu Cảnh Thiên, cho tới bây giờ đều là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả đánh bạc cũng đánh đâu thắng đó, sao có thể bị cái thứ Thục Sơn đạo sĩ khiến cho loạn đầu trận tuyến chứ.
Sau khi sóng yên bể lặng, không thấy Cảnh Thiên có động tĩnh gì, Tạ Trường Khanh xoay người nói: “Cảnh huynh đệ còn có gì chỉ bảo?”
Cảnh Tiểu Thiên nhe răng cười: “Chỉ bảo thì không dám nhận, chỉ là Cảnh Thiên ta là một người làm ăn, xưa nay chưa bao giờ chịu buôn bán lỗ vốn.” Hắn tiện tay ngồi lên cái
ghế bên cạnh, nhếch chân lên bắt chéo nhau, “Từ đạo trưởng đã nhìn thấy ta tắm rửa rồi, giờ ngược lại cũng nên cho ta thấy một phen!”
Tạ Trường Khanh bật cười, “Cảnh huynh đệ chẳng lẽ không biết…”
“Cái gì? Thục Sơn đệ tử các ngươi tắm rửa không cởi quần áo sao?”
“Có gì kỳ quái sao?”
Cảnh Thiên bị đánh bại, bại một cách triệt để, đúng là tắm rửa không nhất định phải cởi quần áo. Không những có thể không cởi quần áo, hơn nữa còn có thể tắm rửa sạch sẽ triệt để.”
Chí ít Tạ Trường Khanh có lẽ là như vậy.
Nguyên lai đạo gia thực sự có một môn phái tắm rửa không cởi quần áo. Mà thật bất hạnh, Tạ Trường Khanh lại thuộc môn phái này.
Cảnh Tiểu Thiên chưa từng nghĩ mình lại thất bại kiểu này.
Cảnh đại gia hắn có lúc nào buôn bán chịu thua thiệt đâu, chỉ độc lúc này đây, thua một lần – lại là thua sạch sẽ, thua triệt để, thua liên tiếp.
Số phận đối với mình sao mà tàn khốc, tại sao cái tên Mậu Sơn luôn bị vận đen đeo bám kia cũng có thể được một lần vô ý thấy Tạ Trường Khanh thay đồ, mà hắn, Cảnh đại gia, muốn nhìn thấy lại hết lần này đến lần khác đều không được? Nhân sinh hỡi!
Rút kinh nghiệm xương máu, Cảnh Thiên hung hăng đem bít tất nhét vào chân, quay trở về phòng, quăng người lên giường.
Hắn vừa đi, người vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, thần hồn thư thái Tạ Trường Khanh đột nhiên mở mắt, mâu trung có điểm mơ hồ: “Người này lẽ nào không phải người sư tôn muốn tìm, ta nhận sai người rồi sao?”
Cảnh Thiên không thoải mái, vì vậy chỉ có thể mượn rượu giải sầu, dội sạch đi phiền muộn trong lòng.
Mấy bình rượu vào bụng rồi, hắn rốt cục cũng say, say ngay tại đình viện.
Cảnh Thiên say thì bắt đầu phá phách, Cảnh Tiểu Thiên say thì không ai khuyên được, ngay cả Mậu Mậu cũng phải tránh xa.
Vì vậy, khi Tạ Trường Khanh ra khỏi phòng, phát hiện một thân đầy mùi rượu trong gió đêm lạnh đến ghê người.
Cảnh Thiên nghiêng ngả trong sân, men say dạt dào, ánh trăng như nước, giống như đẽo lên bức tranh anh tuấn tiêu sái, túy dung đỏ rực.
Một người nam nhân như vậy, lẽ nào lại chính là tên du côn không học vấn, không nghề nghiệp đệ nhất thành Du Châu?
Kỳ thực,
Hết thảy nam nhân, trải qua thời gian, trải qua nhân sinh rèn giũa đều sẽ lột xác.
Không phải quá khứ đã qua,
Mà là tương lai đang đến.
Đỡ Cảnh Thiên cước bộ lảo đảo trở lại phòng, y giúp hắn cởi áo ngoài, đợi đến khi vạch vạt áo trước ngực thì thoáng do dự. Tạ Trường Khanh đi chuyến này mục đích chính là chứng minh một việc, nhưng khi xác định được rồi, lại có phải là đáp án tự sâu trong đáy lòng y mong muốn? Bản thân không cách nào nói rõ.
Trong lúc tiếp xúc gần kề, trong lúc Tạ Trường Khanh do dự, ngoài cửa một cổ sát khí lẫm lẫm như bài sơn đảo hải mà đến.
Y rùng mình, biết rằng sát khí lần này tuyệt không phải khả năng người thường làm được. Tạ Trường Khanh ngoái đầu nhìn lại, quan sát bên ngoài, một con ngươi đen nhánh mang theo tia sắc lạnh lẽo hướng đến, thân hình chuyển động, y xoay người nhảy ra đình viện.
Trời đầy sao, hương phiêu động. Gió đêm nhè nhẹ thổi, thổi qua Tạ Trường Khanh làm một góc áo trắng tung bay.
Bỗng nhiên.
Dưới thềm hiện lên một tia sáng lạnh.
Cùng lúc đó, Kiến Ngôn Kiếm trên vai mãnh liệt rung lắc, tự động vụt ra khỏi vỏ.
Tục ngữ nói: “Kiếm như kỳ nhân”, Thục Sơn đệ tử sau khi nhập sơn sẽ được trao cho một thanh bảo kiếm theo đến trọn đời. Kiếm theo người lâu ngày, tự nhiên sẽ mang tính cách, linh hồn của chủ. Tạ Trường Khanh tính tình ôn hòa, Kiến Ngôn Kiếm xưa nay cũng vô cùng bình thản, ít khi có sát khí.
Thật không ngờ đêm nay nó lại phản ứng dữ dội, phát ra thứ tiếng rồng gầm.
Chỉ thấy ánh trăng vốn sáng sủa đột nhiên biến sắc, thiên địa nhất thời tối đen, phảng phất như trở lại thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, mọi thứ đều hỗn tạp.
Đất trời ngập tràn sát ý vô biên, một mạt thân ảnh to lớn che khuất mặt trăng đi tới, từ trên cao giáng xuống ngay tại nóc nhà. Áo bào phầng phật đón gió, cánh tay khẽ động, mặc dù ám dạ nặng nề, cũng có thể thấy được khí thế rồng cuộn xoay vần cửu thiên.
Người nọ như thần trì sừng sững, trầm mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dưới ánh trăng.
Mâu trung nặng nề chớp động, không hiểu chứa bao nhiêu hàn ý, hai thanh loan đao trong tay hắn sáng lạnh, sát ý tận xương, xoẹt qua tứ chi Tạ Trường Khanh, chạy quanh một thân trắng tuyết.
Ánh trăng cũng hoảng loạn.
Tạ Trường Khanh lại không hốt hoảng.
Giữa không gian yên lặng ấy, một âm thanh không thể nghe thấy phát ra. Giống như tướng quân cưỡi bạch mã xuất trận tiếp ứng, sẵn sàng cung kiếm chỉ chờ hiệu lệnh phát động.
Một tiếng quát nhẹ, Tạ Trường Khanh tuốt kiếm khỏi vỏ, kiếm quang sáng như tuyết, nhất thời xua đi sát ý vô tận bao quanh hắc y nhân.
Người nọ “A” lên một tiếng, bởi vì hắn hiểu, Thục Sơn đạo sĩ trước mắt này võ công kém xa mình. Chỉ là bình thường hắn nghiêm nghị sát khí cũng đủ khiến không ít cao thủ sợ đến chết ngất đi, mà người này lại không chủ động cầu xin tha mạng, hơn nữa còn dám tiên phát chế nhân, một kiếm đâm tới, nếu không phải bản lĩnh to lớn, thì cũng là mười phần cao ngạo ngông cuồng.
Hắn cười lạnh: “Cư nhiên dám động thủ với bản tọa!” Mắt không chuyển, chân không động, thân hình hắc y nhân cứ thế như yêu quái lùi về phía sau.
Từ Trường Khanh một kiếm đâm ra, lần này vận toàn bộ sức lực, giữa không trung trăm vạn thế đều không dùng được. Lập tức thân tùy ý động, giống một làn khói nhẹ bám sát hắc y nhân.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy màn đêm hạ xuống nặng nề, hai cổ khói một đen một trắng như quỷ mỵ lượn quanh bầu trời Du Châu, biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Tạ Trường Khanh một kiếm đâm ra nhất thời kinh hãi. Đối phương nội lực nhè nhẹ như không, trường kiếm của y đâm đến đâu đều hóa thành hư vô đến đó. Người nọ con ngươi quỷ dị lạnh lùng, thân kiếm chuyển quanh phảng phất như rơi xuống trầm luân, vô biên ma đạo…
Hắc y nhân nhìn kiếm pháp đệ tử Thục Sơn nhẹ nhàng thuần hậu, rơi vào tình thế nguy cấp cũng không có một tia bất cẩn loạn ý, liền nói: “Ngươi là đồ đệ của Thanh Vy?”
“Gia sư là Thương Cổ!”
Hắc y nhân thản nhiên cười: “Thương Cổ lão đầu tính nóng như hỏa, không ngờ có thể dạy ra một đồ đệ thế này…”
“Các hạ ngôn từ thận trọng, không được vô lễ với sư tôn ta! Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Hắc y nhân động lòng hiếu kỳ, “Ma Tôn ta chẳng qua không thèm quấy nhiễu nhân gian mà thôi, bằng không với khả năng của ta, muốn diệt Thục Sơn, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”
“Ngươi là Ma Tôn Trùng Lâu?”
“Tiểu đạo sĩ, sợ rồi hả?”
Tạ Trường Khanh không đáp, kiếm quang khẽ đảo, lạnh lùng nói: “Diệt Thục Sơn ta? Ngươi có thể thử một lần. Nếu Trường Khanh liều mạng cùng chết, các hạ có thể thể toàn thân trở ra sao?”
Hắc y nhân biến sắc, không khỏi một lần nữa quan sát lại người trước mắt, thấy y vừa rồi tuy rằng kiếm khí sắc bén, mặt mày vẫn có vài phần hòa khí. Vậy mà lúc này, mày kiếm cau lại, nổi lên sát ý rõ ràng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Người này tướng mạo ôn hòa, lời nói cùng hành động đều có sự câu nệ tầm thường. Nhưng dưới tình hình cấp bách, lại có khí độ côn sơn ngọc toái [đấu tới ngọc đá cùng nát], Thục Sơn nhất mạch, lại có thể xuất hiện nhân vật cương liệt như thế này! Khó có được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.