Hai bàn tay Tạ Trường Khanh rung lên, phát ra tia điện, nhẹ nhàng khéo léo rơi trên đài. Tay phải cầm trường kiếm, tay trái giữ chuôi kiếm, hướng về phía đàn cổ nghiêm mặt nói: “Ra đi! Ta một khi đã thu ngươi, ngày sau về Thục Sơn tự nhiên sẽ thỉnh các vị sư tôn độ hóa ngươi. Ngươi ẩn thân trong cây đàn cổ, quẩn quanh ngàn năm khổ sở, rốt cuộc là vì cái gì?”
Đàn cổ đầu tiên là yên lặng.
Chỉ chốc lát,
Một tiếng vang lớn, một làn khói xanh xuất hiện lượn lờ vút đến tận trời.
“Không được chạy!”
Tạ Trường Khanh phi thân bay lên, truy sát theo làn khói. Giữa không trung trường kiếm phá không, âm thanh xé gió, chặt đứt làn khói xanh. Tay trái giữ kiếm quyết, trong nháy mắt xuất hiện một đạo kim quang như Thái Cực đồ phong kín lối thoát.
Oán linh của đàn cổ dừng lại giữa không trung, bị vây trong Thái Cực đồ chú thống khổ không chịu nổi, tiếng rít ngất trời.
Tạ Trường Khanh lấy hồ lô ra, tay trái thu yêu vào, phải phải rung trường kiếm, tinh anh chỉ hướng đối phương, mặc tiếng thê thảm rít gào, thần sắc bất động.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy y trầm tĩnh nhã nhặn, một thân áo trắng theo gió phiêu lãng.
Chỉ qua một lát, trong không trung chỉ còn lại một tia khói đặc cùng huyết vũ bay lả tả. Tạ Trường Khanh mặc niệm, “Tình sâu thì không thọ, dưới tầng đất sâu mãi mãi xa cách, nếu có thể tách ra, đã sớm tới cực lạc!”
Y thu hồ lô phi thân xuống.Tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Tuyết Kiến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152966/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.