Cảnh Thiên bấu lấy cánh tay Từ Trường Khanh, lải nhải một tràng: “Té ra huynh đã biết trước chuyện này, muốn lừa ta đến đây, ném ta vào lò luyện đan đúng không?”.
Từ Trường Khanh kiên trì đáp: “Cảnh huynh đệ, nghe ta nói…”.
Cảnh Thiên đáp, huynh không cần phải nói nữa, huynh là đồ khẩu Phật tâm xà miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ta nhìn nhầm huynh rồi. Ta vốn tưởng rằng huynh giống như Quan Âm Bồ Tát, Từ Trường Khanh huynh mà không chịu trách nhiệm với ta, ta thành ma cũng không tha cho huynh. Từ Trường Khanh đáp: “Chịu trách nhiệm! Ta đương nhiên chịu trách nhiệm, Cảnh huynh đệ, chúng ta mời huynh đến đây chỉ là để…”.
“Trường Khanh, con không cần nhiều lời với loại tiểu nhân này”. Thương Cổ thấy Cảnh Thiên bám riết ăn vạ đồ đệ mình không tha, vẻ mặt lo sợ, giận dữ quát: “Ngươi còn nhiều lời, ta sẽ ném thẳng ngươi vào lò luyện đan!”.
“Chàng trai, ta thấy cậu đầy linh tính linh khí, chắc chắn không lấy đi tính mệnh của cậu. Cậu yên tâm, chúng ta chắc chắn không làm tổn thương cậu mảy may.”
“Ngươi thấy chưa? Sư huynh ta đã lên tiếng. Huynh ấy là Thục Sơn chưởng môn, lẽ nào đi lừa gạt tiểu tử nhà ngươi.”
Thanh Vy đạo trưởng đi đến đứng trước chao đèn lưu ly, thở dài: “Ngọc lưu ly lúc trước đại phóng quang hoa, cho nên vạn vật trong thiên địa có thể không ngừng sinh sôi nảy nở. Mà nay ngọc lưu ly đã hao hết tinh lực, địa mạch Thục Sơn nửa năm nay đã xuất hiện dị động rồi. Không lâu sau, thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152971/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.